Đã bao đêm tôi thức trắng một mình dưới ánh trăng soi để hoài niệm, nhớ thương đến người con trai ấy. Có phải trong tình yêu sự xa cách làm con người như nhỏ lại. Tôi đã yêu anh bằng cả trái tim mình và thầm cám ơn trời đã ban anh ấy cho tôi. Tôi đã khắc tên anh ấy nên gốc cây phượng đỏ để mỗi lần đi qua chốn ấy tôi giật mình ngảnh lại thì ôi thôi anh ấy không còn bên tôi nữa. Vẫn cảnh vật ấy, vẫn hàng cây ghế đá nhưng đã vắng bóng người thương - Anh ấy đã về với những miền quê mới, Nơi chỉ có những rừng cây và những con đường mòn, nơi mà đi hàng trăm cây số không một bóng nhà, vẫn những bóng đèn dầu khuất sau rặng núi, vẫn những em thơ lên đồi nhặt củi mỗi chiều.
Vậy là cũng đã ba năm kể từ ngày anh ấy yêu tôi, cái ngày mà 2 đứa còn đang cắp sách đến trường với tràn ngập những niềm tin yêu hoài bão vào cuộc sống ngày mai.
Anh ấy hơn tôi 5 tuổi, học rất giỏi và đã trúng tuyển cả 3 trường đại học và rồi sự lựa chọn của anh lại chính là trường xây dựng. Tôi là một nữ sinh Hà nội còn anh ấy là chàng trai trên quê hương quan họ Bắc ninh. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị lôi cuốn bởi một vẻ rất riêng của anh ấy. Một chàng trai có gương mặt rất thông minh và một cá tính cực kỳ đàn ông, không biết tôi nói có quá không bởi vì tôi không thể diễn tả được những cảm xúc ấy và không hình ảnh đàn ông nào tôi cho là đẹp và ý nghĩa với tôi như thế. Có thể trong khi yêu ta thường thần tượng hóa nên chăng?
Chuyện của chúng tôi gặp rất nhiều chắc trở nhưng vượt lên trên hết là lòng vị tha, tình yêu thương vô bờ bến không gì sánh nổi. 2 chúng tôi dũng cảm vượt qua mọi trở ngại của gia đình, bè bạn và cuộc sống để đến với nhau chỉ với một lý do: chúng tôi cần nhau.
Vậy mà từ khi anh ấy ra trường, Sau một thời gian ở HN cuộc sống chưa có gì khả quan nên đã tình nguyện đi về những miền quê mới, Vẫn biết Hà nội chỉ là một miền quê trong tất cả các miền quê khác nhưng Hà nội là nơi tụ hội của tất cả những tinh hoa văn hóa. Nơi xa ấy tôi không biết anh ấy ra sao dù anh vẫn liên lạc với tôi nói rằng mọi thứ đều tốt đẹp. Linh tính giúp tôi cảm nhận được những vất vả khó khăn của anh nơi rừng thiêng nước độc. Những hậu quả của chiến tranh và cả những tai nạn trong lao động luôn rình rập. Tôi đã nghe tới chuyện tập kích ở đảo trường xa và hậu quả là địch đã bắn chết 2 kỹ sư công binh, tôi đã biết câu chuyện đau lòng của một công trường nổ mìn phá đá làm 5 kỹ sư bị thiệt mạng. Tôi biết với lòng hăng say công việc và sức trai không ngại gian lao nhưng tại sao trong ngành xây dựng những kỹ sư lại khổ như vậy? Không có lấy một ngày nghỉ trong tháng, không có lấy một căn nhà gọi là tạm sử dụng được, với những chi phí không ổn định tính ra thu nhập chẳng được bao nhiêu mà vẫn có tiếng là lương cao?? Tôi vẫn chờ mong anh về và tin rằng một ngày mai tương lai sẽ tốt đẹp hơn. hy vọng tương lai ngành xây dựng sẽ rạng rỡ hơn.
Vậy là cũng đã ba năm kể từ ngày anh ấy yêu tôi, cái ngày mà 2 đứa còn đang cắp sách đến trường với tràn ngập những niềm tin yêu hoài bão vào cuộc sống ngày mai.
Anh ấy hơn tôi 5 tuổi, học rất giỏi và đã trúng tuyển cả 3 trường đại học và rồi sự lựa chọn của anh lại chính là trường xây dựng. Tôi là một nữ sinh Hà nội còn anh ấy là chàng trai trên quê hương quan họ Bắc ninh. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị lôi cuốn bởi một vẻ rất riêng của anh ấy. Một chàng trai có gương mặt rất thông minh và một cá tính cực kỳ đàn ông, không biết tôi nói có quá không bởi vì tôi không thể diễn tả được những cảm xúc ấy và không hình ảnh đàn ông nào tôi cho là đẹp và ý nghĩa với tôi như thế. Có thể trong khi yêu ta thường thần tượng hóa nên chăng?
Chuyện của chúng tôi gặp rất nhiều chắc trở nhưng vượt lên trên hết là lòng vị tha, tình yêu thương vô bờ bến không gì sánh nổi. 2 chúng tôi dũng cảm vượt qua mọi trở ngại của gia đình, bè bạn và cuộc sống để đến với nhau chỉ với một lý do: chúng tôi cần nhau.
Vậy mà từ khi anh ấy ra trường, Sau một thời gian ở HN cuộc sống chưa có gì khả quan nên đã tình nguyện đi về những miền quê mới, Vẫn biết Hà nội chỉ là một miền quê trong tất cả các miền quê khác nhưng Hà nội là nơi tụ hội của tất cả những tinh hoa văn hóa. Nơi xa ấy tôi không biết anh ấy ra sao dù anh vẫn liên lạc với tôi nói rằng mọi thứ đều tốt đẹp. Linh tính giúp tôi cảm nhận được những vất vả khó khăn của anh nơi rừng thiêng nước độc. Những hậu quả của chiến tranh và cả những tai nạn trong lao động luôn rình rập. Tôi đã nghe tới chuyện tập kích ở đảo trường xa và hậu quả là địch đã bắn chết 2 kỹ sư công binh, tôi đã biết câu chuyện đau lòng của một công trường nổ mìn phá đá làm 5 kỹ sư bị thiệt mạng. Tôi biết với lòng hăng say công việc và sức trai không ngại gian lao nhưng tại sao trong ngành xây dựng những kỹ sư lại khổ như vậy? Không có lấy một ngày nghỉ trong tháng, không có lấy một căn nhà gọi là tạm sử dụng được, với những chi phí không ổn định tính ra thu nhập chẳng được bao nhiêu mà vẫn có tiếng là lương cao?? Tôi vẫn chờ mong anh về và tin rằng một ngày mai tương lai sẽ tốt đẹp hơn. hy vọng tương lai ngành xây dựng sẽ rạng rỡ hơn.
Ghi chú