Ðề: Những chuyện xoay quanh ''nụ hun''???
Đang bức xúc quá vào đây tâm sự với các bác chút. Chẳng là mẹ em đợt nghỉ này đi TQ 5 ngày bỏ lại bố con em một mình. Chuyện cơm nước thì đơn giản rồi, em nấu nướng cũng được, tính tính lại đơn giản nữa nên càng không phải lăn tăn. Chỉ có điều không hiểu sao thấy buồn buồn thiếu thiếu cái gì đó. Ra ra vào vào không được việc gì. Thôi em xin nói thật là em nhớ bà già em quá...
Chắc các bác bảo dân xây dựng thế này có mà vứt, vâng em công nhận em cũng lo không hiểu sau này đi làm công trình, xa nhà xa ông bà già thì sẽ thế nào. Thằng em từ bé đã quen cảnh sống với ông bà già cả ngày rồi. Thỉnh thoảng có đi đâu thì cũng cũng chỉ dăm 3 hôm là cùng. Đằng này đi công trình thì ít cũng phải tháng hơn tháng. Mà em đã xác định là đi thi công chừng vài năm rồi mới quay về làm bàn giấy. Cho nên hiện tại là có hơi lo.
Nhưng thôi, đấy là chỉ chuyện nhỏ các bác bỏ qua đi, bây giờ mới đến chuyện chính của em đây này. Chẳng là em có đem lòng yêu 1 bé gần nhà. Ngày trước khi em còn bé hay đá bóng gần nhà em ý. Thỉnh thoảng cũng có nói chuyện nhưng hồi đấy bé tý chẳng biết gì nhiều. Lớn lên 1 chút thì phát hiện ra em ý lại học cùng trường với em, em học khối sáng còn bé học khối chiều. Lớn thêm chút nữa thì lại phát hiện ra mẹ em với mẹ của bé rất hay nói chuyện với nhau. Hồi đấy nhà em còn mở cửa hàng bán sữa chua nữa chứ và ngày ngày bé sang nhà em ăn sữa chua còn em thì mang sữa chua cho bé. Rồi nói chuyện, sang nhà bé chơi, đánh cầu lông với bé, đi chơi với lớp bé, tặng quà bé...Nhưng hồi đấy em ( em chứ không phải bé) mới đang học lớp 10.
Rồi nhà em phá đi xây nhà mới, cái cửa hàng sữa chua cũng vì thế mà teo luôn. Ngày ngày không được bê sữa chua cho bé nữa, chúng em cũng ít gặp nhau hơn. Không sữa chua, không cầu lông, không đi chơi với nhau nữa. Nói chung là xa cách chậm dần đều. Rồi nhà em cũng xây xong, nhưng lại không mở cửa hàng sữa chua nữa. Thỉnh thoảng vẫn thấy bà già em nói chuyện với bà già bé. Em cũng chẳng hiểu chuyện gì. Không hiểu hồi đấy em thế nào, nhưng cảm thấy rất bình thường, thỉnh thoảng có suy nghĩ, nhưng rồi mọi chuyện vẫn tiếp diễn như vậy. Cứ thế cứ thế cho đến ngày em vào đại học còn bé đi du học.
Hôm bé đi em không đi tiễn, vì 1 lý do ngu nhất trên đời này: em không hề biết là bé đi du học, chỉ đến khi bà già nói em mới ngã ngửa ra thì muộn đã mẹ nó rồi.... Nhưng mà không sao, các bác yên tâm, mấy tháng nữa em cũng sang bên đấy với bé . Tình hình là chúng em sắp có 1 happy endding. Bé học xong là bọn em tổ chức luôn, vui quá các bác ạ.
Thôi, bb các bác, em đi ngủ đây. Chuyện chẳng ra đâu vào đâu. Cảm ơn các bác đã đọc bài em.
là lá la...
Đang bức xúc quá vào đây tâm sự với các bác chút. Chẳng là mẹ em đợt nghỉ này đi TQ 5 ngày bỏ lại bố con em một mình. Chuyện cơm nước thì đơn giản rồi, em nấu nướng cũng được, tính tính lại đơn giản nữa nên càng không phải lăn tăn. Chỉ có điều không hiểu sao thấy buồn buồn thiếu thiếu cái gì đó. Ra ra vào vào không được việc gì. Thôi em xin nói thật là em nhớ bà già em quá...
Chắc các bác bảo dân xây dựng thế này có mà vứt, vâng em công nhận em cũng lo không hiểu sau này đi làm công trình, xa nhà xa ông bà già thì sẽ thế nào. Thằng em từ bé đã quen cảnh sống với ông bà già cả ngày rồi. Thỉnh thoảng có đi đâu thì cũng cũng chỉ dăm 3 hôm là cùng. Đằng này đi công trình thì ít cũng phải tháng hơn tháng. Mà em đã xác định là đi thi công chừng vài năm rồi mới quay về làm bàn giấy. Cho nên hiện tại là có hơi lo.
Nhưng thôi, đấy là chỉ chuyện nhỏ các bác bỏ qua đi, bây giờ mới đến chuyện chính của em đây này. Chẳng là em có đem lòng yêu 1 bé gần nhà. Ngày trước khi em còn bé hay đá bóng gần nhà em ý. Thỉnh thoảng cũng có nói chuyện nhưng hồi đấy bé tý chẳng biết gì nhiều. Lớn lên 1 chút thì phát hiện ra em ý lại học cùng trường với em, em học khối sáng còn bé học khối chiều. Lớn thêm chút nữa thì lại phát hiện ra mẹ em với mẹ của bé rất hay nói chuyện với nhau. Hồi đấy nhà em còn mở cửa hàng bán sữa chua nữa chứ và ngày ngày bé sang nhà em ăn sữa chua còn em thì mang sữa chua cho bé. Rồi nói chuyện, sang nhà bé chơi, đánh cầu lông với bé, đi chơi với lớp bé, tặng quà bé...Nhưng hồi đấy em ( em chứ không phải bé) mới đang học lớp 10.
Rồi nhà em phá đi xây nhà mới, cái cửa hàng sữa chua cũng vì thế mà teo luôn. Ngày ngày không được bê sữa chua cho bé nữa, chúng em cũng ít gặp nhau hơn. Không sữa chua, không cầu lông, không đi chơi với nhau nữa. Nói chung là xa cách chậm dần đều. Rồi nhà em cũng xây xong, nhưng lại không mở cửa hàng sữa chua nữa. Thỉnh thoảng vẫn thấy bà già em nói chuyện với bà già bé. Em cũng chẳng hiểu chuyện gì. Không hiểu hồi đấy em thế nào, nhưng cảm thấy rất bình thường, thỉnh thoảng có suy nghĩ, nhưng rồi mọi chuyện vẫn tiếp diễn như vậy. Cứ thế cứ thế cho đến ngày em vào đại học còn bé đi du học.
Hôm bé đi em không đi tiễn, vì 1 lý do ngu nhất trên đời này: em không hề biết là bé đi du học, chỉ đến khi bà già nói em mới ngã ngửa ra thì muộn đã mẹ nó rồi.... Nhưng mà không sao, các bác yên tâm, mấy tháng nữa em cũng sang bên đấy với bé . Tình hình là chúng em sắp có 1 happy endding. Bé học xong là bọn em tổ chức luôn, vui quá các bác ạ.
Thôi, bb các bác, em đi ngủ đây. Chuyện chẳng ra đâu vào đâu. Cảm ơn các bác đã đọc bài em.
là lá la...
Ghi chú