QUẢNG CÁO ĐẦU TRANG

Collapse

Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

Collapse
X
 
  • Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

    Đầu tiên là truyện " Điếu cày" của Phạm Hải Vân nhé

    Điếu cày
    Phạm Hải Vân

    "Nhớ ai như nhớ thuốc lào"

    Đặng Vi Yên, ngụ lâu đời ở Nam Định. Tầm thước, khỏe, thông minh, sống rất điều độ. Mỗi tội nghiện hút thuốc lào từ ít tuổi. Khi Yên lên Hà Nội học đại học, hành trang có chiếc điếu cày.
    Chiếc điếu Yên tự tay làm bằng tre tốt, dáng thon đẹp, nõ cũng bằng tre. Dùng lâu năm, điếu lên nước nâu bóng; tiếng giòn, khói đượm.
    Nhân gia đình còn chút của cũ, Yên thuê một túp nhà nhỏ ngay gần trường. Bạn bè thấy Yên ở một mình, thường tụ tập chơi bời ở nhà Yên. Lại trữ sẵn rượu và thuốc lào, góp vài chiếc cả điếu cày, điếu bát. Trong nhà Yên, ngọn đèn dầu không tắt bao giờ.
    Được độ hai năm, Yên sinh chứng ho, ngày càng nặng. Cổ họng đau rát, kém ăn mất ngủ, gầy rộc. Ngậm thuốc gì cũng không khỏi, Yên quyết định bỏ thuốc lào. Khốn nỗi ngồi nhìn người khác hút suốt ngày đêm, thèm không nhịn nổi. Yên bèn cất đèn, giấu điếu, cáo bệnh chối khách. Bạn bè thưa thớt dần, bệnh Yên cũng thuyên giảm. Những điếu cũ mỗi bạn cắp đi một chiếc, riêng điếu đem từ Nam Định lên, Yên nhất định không cho ai. Chẳng phải đề phòng có ngày hút lại, chỉ vì đã gắn bó với nhau, không nỡ trao vào tay người khác.
    Qua nửa năm, chẳng thuốc thang gì, bệnh Yên khỏi hẳn. Yên sống còn điều độ hơn trước, tập cả khí công dưỡng sinh. Song, không hút thuốc, Yên lại sa vào đam mê mới. Đó là một người con gái gần nhà.
    Người con gái này, Yên mới gặp vài bận gần đây. Khi thì rửa chân bên máy nước, khi thì hóng mát cạnh hồ, lúc nào cũng xinh xắn, đáng yêu. Rất trẻ, chỉ độ mười lăm, mười sáu, thon thả yểu điệu. Khuôn mặt lúc nào cũng phảng phất buồn. Chỉ riêng những lần gặp Yên, nàng đều nhìn âu yếm và hơi mỉm cười. Yên thì thấy như đã yêu nàng từ những ngày xưa rồi. Đêm trăng sáng ấy, gặp nàng ở con đường nhỏ trong xóm, Yên rủ vào nhà chơi, nàng nhận lời ngay. Từ khi hỏi chuyện làm quen đến lúc Yên bế lên giường, nàng đều giữ vẻ mặt u buồn cũ. Chỉ đến khi hai đứa sung sướng tột độ nàng mới bật cười rít lên. Yên trước đó chưa gần gũi con gái bao giờ, cũng không thấy lạ, cứ tái diễn vài lần cho thỏa. Quá nửa đêm nàng đòi về, chỉ cho Yên đưa đến chỗ hồ nước sau nhà.
    Từ đó, đêm nào cũng lại, chiều chuộng Yên rất thành thục, chỉ có điều không bao giờ chịu tắt hết đèn trong phòng, đòi phải để một ngọn đèn dầu leo lét bên giường. Yên nghĩ nàng sợ ma nên cũng chiều; hơn nữa được ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng trong lúc đầu gối tay ấp, lại càng thỏa mãn.
    Được một thời gian, bạn bè thấy Yên gầy hẳn đi, sinh nghi, hỏi han, Yên giữ kín không nói. Nhưng cũng tự thấy mình xuống sức, nhất là cổ họng đau lại, tức ngực khó thở, Yên bỏ cả tập khí công. Bị ho còn nặng hơn trước, Yên đâm ngờ bệnh trước cũng không phải tại thuốc lào. Nhân một bữa ngồi quán nước trong trường, Yên nghiễm nhiên vê một điếu, châm lửa hút trước con mắt kinh ngạc của chúng bạn. Lạ ở chỗ Yên bỏ lâu không hút mà không hề bị sặc khói, lại thấy thuốc có phần nhẹ. Nhân thể, Yên hút liền ba bốn điếu. Bạn bè rất mừng, toan bàn chuyện lại tụ tập ở nhà Yên, Yên nhất định gạt đi.
    Tối hôm ấy, Yên đợi mãi không thấy tình nhân tới. Qua mấy hôm sau mới lại, vẻ hờn giận in hằn khóe miệng, không chịu nói với Yên một lời. Gặng mãi thì nàng khóc, rồi trách Yên không chung tình, đòi cắt đứt quan hệ. Yên cuống cả người, kêu oan. Van xin mãi nàng mới nguôi.
    Hôm sau, Yên tìm chiếc điếu cũ cất dưới giường, đem ra đánh rửa sạch sẽ để hút lại. Thấy nõ điếu đóng cao sái dày, Yên tháo hẳn ra, cạo sạch, rồi bỏ đi mua thuốc lào.
    Đem thuốc về tới ngõ, Yên gặp ngay người anh cả ở quê lên thăm. Yên vốn hiếu đễ, gặp anh mừng lắm, dặn anh ở nhà tắm rửa nghỉ ngơi, mình chạy ra chợ mua thức ăn về làm cơm thết. Trong bữa cơm, Yên lựa lời xin lỗi anh, nói dối là đang kỳ thi, tối có bạn đến cùng học, không còn chỗ. Cơm nước xong, anh vào nhà bà con trong phố.
    Anh Yên vừa đi khỏi, cô gái đến ngay. Trông tươi tỉnh hơn mọi ngày, nhưng lại có vẻ bứt rứt khó tả. Đến khi Yên thắp đèn dầu, tắt điện, kéo nàng vào giường, nàng một mực chống cự, không chịu. Lấy làm lạ, hỏi, nàng cáo rằng đang kỳ thấy tháng, phải kiêng. Yên đâm ngờ, bèn ra chiều lả lơi, bất chợt đưa tay rờ, lạnh người vì thấy dưới lớp vải chỉ là một lỗ hổng lớn. Bị lộ, nàng vùng ra toan chạy, Yên lôi lại xem cho rõ. Bỗng thấy tay tóm vào khoảng không, mất đà suýt ngã, người con gái biến mất. Bật đèn ngó quanh, chỉ thấy điếu mới rửa lúc chiều, còn quên chưa tra nõ.
    Từ đó không ai thấy Yên hút thuốc lào nữa. Chỉ nghe đến tiếng rít điếu cày, Yên đã bủn rủn chân tay.
    __________________
    In every life we have some trouble
    When you worry you make it double
    Don't worry, be happy...
    ------------------------------------
    Mob: 0903235579

  • #2
    Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

    Truyện trên là truyện đã đoạt giải của một cuộc thi viết truyện ngắn của báo Thế giới mới năm 93 hay 94 gì đó! Còn tiếp sau là truyện đang rất hot hiện nay. Truyện này đã đc Nhà hát tuổi trẻ dựng thành vở Đòi cười 5 rất ăn khách

    Bến ô sin - HỒ ANH THÁI

    Cô đầu tiên xin cứ gọi là cô Nhất, mốt phim truyền hình Trung Quốc nhiều tập thì cả nhà gọi cô là Lâm Nhất Nhất. Nhất vừa mới đến một buổi sáng đã nghe huỳnh huỵch bôm bốp từ phòng ăn sang phòng khách, vợ và con gái anh tái xanh tái mét chạy dúi vào phòng ngủ.

    Nhất theo vào ngay, miệng cười đắc thắng, tay giơ cao đuôi con chuột vừa bị cô đánh hộc máu ra đằng mõm chìa cả răng. Phải xua mãi Nhất mới chịu ra. Lát sau nhác thấy một con chuột chạy men theo chân tường, cô lại đuổi nó tơi bời chạy ra khỏi bếp men theo lan can lên cầu thang. Lại bài cũ, cô rút phắt cái dép cầm tay ném một phát ăn ngay. Con chuột quay lơ ngất xỉu. Con thứ ba bị cô đá một phát không còn biết trời đất là gì ngay trong phòng khách. Một buổi sáng đi tong ba mạng chuột. Rồi Nhất vừa nấu cơm vừa kể ngày bé đi chăn trâu cô nổi tiếng là tay sát chuột. Hun được một ổ chuột đồng, vơ một ít rơm rạ cỏ khô nổi lửa lên là được bữa thơm lừng ấm bụng. Nhưng đây là chuột thành phố, chuột thành phố độc hại không ăn được, một ổ dịch hạch đấy. Cô rành rẽ thế.

    Đến được vài ngày, cô dặn cả nhà hễ bạn cô gọi đến thì phải nói đây là Xí nghiệp bánh kẹo Hà Nội. Cô đã nói với mọi người rằng lên Hà Nội làm công nhân. Một hôm đi chợ, cô gặp một con bé người làng mang gà lên bán đang tỉ tê trò chuyện với mấy bà hàng ngày vẫn bán rau cho cô. Cô bảo mày về làng mà nói thấy tao đi chợ thế này, tao cấu đầu rút ruột mày vứt vào nồi canh. Báu bở gì cái nghề đi ở.

    Bà nội cô ngày trước cũng ở cho nhà anh. Lúc bà bằng tuổi cô bây giờ. Làm quản gia tay hòm chìa khóa, được tin cẩn như người nhà. Toàn quốc kháng chiến, ông bà cha mẹ anh đưa nhau ra vùng Việt Bắc kháng chiến, còn một hộp đồ nữ trang và những đồ quý sót lại trong nhà, bà cho vào thúng gánh về quê, về sau hòa bình bà gánh lên hoàn chủ, không suy chuyển mảy may. Nhất kể lại. Kể xong cô bình, cũng là một thứ trung thành theo kiểu nô bộc nô tài.

    Hôm khác lại bảo cách mạng đưa bà cháu từ thân phận thằng ở con sen lên địa vị làm chủ, có thời bà cháu còn làm đội trưởng sản xuất. Thế mà hôm cháu đi bà cháu lại mừng. Ra đây có cô chú chăm nom bà cháu yên tâm lắm, chứ ở nhà làm cái mảnh ruộng bằng viên gạch, lấy gì mà đút mồm.

    Tình nghĩa cũ hai nhà. Anh chị định nuôi Nhất dăm ba năm rồi cho cô đi học may có cái nghề mà lấy chồng. Làm ôsin mới được vài tháng cô đòi đổi ngược quy trình: học may trước, vừa học vừa làm. Thế là học may. Về nhà trải báo cũ ra đo đo cắt cắt. Nhưng không quên nấu nướng. Bảo rau gì nấu với thịt gì, cá gì cho gia vị gì, rau thơm gì, cô tiếp thu nhanh làm đúng ngay. Không lẫn. Tuy nhiên thỉnh thoảng cô lại chế tác ra những món cải tiến. Làm phở đã rất ổn, cô lại còn cho thêm những viên mọc vào. Anh đi nhìn ngó thì hóa ra không phải một mình cô nghĩ ra, các cô ôsin đã cho gần hết cả Hà Nội ăn phở mọc. Rau sống cô mua về, rau muống chẻ là món chính thì ít, rau thơm là món ăn hương ăn hoa thì lại thành món chính, ăn cả cây. Lại đi nhìn ngó thì hóa ra cả Hà Nội thanh lịch bây giờ ăn cả cây rau húng rau kinh giới um tùm sum suê. Ẩm thực ôsin thịt vịt thịt ngan cưỡi hẳn lên đám giỗ đám cưới. Tự chế mãi, một hôm Nhất xoay ra bảo cô chú mua cho cháu quyển sách dạy nấu đặc sản, cháu làm đặc sản cho cả nhà ăn. Mua sách về. Cho thực hành. Vợ anh khen, con bé này mai ngày về quê lấy chồng không muốn làm ruộng mở quán cơm bụi đắt hàng đấy. Nhất bảo cháu xin thưa lại hai điều: Một, những đứa như cháu đổi đời ra phố rồi, đố mà quay về quê được. Hai, mở hàng cơm củi lửa dầu mỡ nhem nhuốc, không sang. Vợ anh hỏi thế nào thì sang. Nhất chỉ tay lên bức tranh phiên bản treo ở phòng khách: sang là như cô tiểu thư kia kìa.

    Một bức danh họa châu Âu. Một cô gái áo váy tươm tất, mái tóc rẽ ngôi còn in đường lược, hai tay nâng cái khay trên có một cốc nước không hề sóng sánh, chân thì đang khoan thai bước đi. Nhất gọi cô gái trong tranh là cô tiểu thư.

    Nhất học hết lớp dạy cắt may. Thực hành hết quyển sách dạy nấu ăn. Một hôm cô xin phép ra đi. Người ta nhận cô vào một xí nghiệp may mặc liên doanh. Mấy chị em công nhân thuê chung một chỗ ở. Vợ anh tiếc con bé nấu ăn ngon. Tiếc cái công đào tạo. Anh bảo tiếc gì. Nó như con cháu trong nhà.

    Hôm cô đi, cô còn rút dép đập chết được một con chuột nữa.

    (còn nữa)
    * * *
    In every life we have some trouble
    When you worry you make it double
    Don't worry, be happy...
    ------------------------------------
    Mob: 0903235579

    Ghi chú


    • #3
      Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

      Bến ô sin (tiếp)

      Cô thứ hai cứ coi như tên Nhị, Khuất Nhị Nhị. Theo mốt phim truyền hình Trung Quốc nhiều tập, bốn cô lần lượt đến đỗ tạm bợ vào cái bến Ôsin này đã và sẽ là Lâm Nhất Nhất, Khuất Nhị Nhị, Lý Tam Tam, Đàm Tứ Tứ, có thể sẽ có một cô thập thò ngấp nghé ở cuối truyện mang tên Ngũ Nương Nương.

      Cô Nhị, tiếng Việt nhằng nhịt đại từ nhân xưng phân cấp ngôi thứ thì phải gọi bằng chị, chị Nhị xấp xỉ tứ tuần ở quê mấp mé lên bà ngoại. Chồng chết, ba đứa con gửi lại nhà mình. Nhị đi ở nhà người. Kêu chị nấu canh nhạt, hôm sau nồi canh mặn chát muối iốt cho cả nhà phát triển trí tuệ. Kêu mặn thì hôm sau chị cho ăn nhạt trở lại. Cứ như thế cho đến khi cả nhà đều biết sợ, không kêu nữa. Khen nồi canh cua rau rút khoai sọ ngon, ngon à, Nhị cho ăn canh khoai sọ ba ngày liền đến mức con bé nhìn thấy khoai sọ thì bảo là khoai đầu lâu.

      Nhị mê mẩn những bộ váy áo của vợ anh. Con bé đi học về sớm thấy Nhị mở nhạc Thái Lan tưng bừng giậm giật, khoác trên người dăm ba bộ cánh của vợ anh, giày cao gót cũng của vợ anh, đi một vòng lại kéo vạt áo một cái, nghiêng mình như người mẫu trên sàn diễn. Đi qua một vòng Nhị cởi một bộ trút xuống dưới chân. Đi lại một vòng Nhị cởi bộ nữa. Dăm ba lần cởi như lột vỏ hành. Sắp sửa lột đến phần áo tắm thì con bé về. Nhị nhìn mấy bộ xống áo xõa xượi trên nền nhà thở dài với con bé, thật là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.

      Lần sau không phải con gái mà là anh bắt gặp. Nhị mặc cái váy ngủ màu kem của vợ anh, nằm trên giường ngủ của vợ chồng anh. Em nằm chờ anh đấy. Anh xem bộ này em mặc dứt khoát đẹp hơn cảnh sát mặc váy của anh. Anh lờ đi như không nghe thấy gì, bỏ ra ngoài. Hôm sau anh khen nhà cửa dọn dẹp trang hoàng đẹp mắt. Nhị lúng liếng đung đưa cặp mắt, em làm được thế là nhờ có tình yêu.

      Phải bảo vợ gặp nói chuyện riêng với Nhị. Vâng, em cũng định nói chuyện riêng với chị từ lâu. Chị cầm tù anh ấy làm gì. Chị hãy buông tha cho anh ấy. Cô đã xem cho em rất kỹ, cô bói bài tây, cô giúp em viết sớ gieo quẻ, cô xem tay cho em, xem tướng mặt, vạch cả mắt em ra mà xem, cô bảo chỉ cần em kiên trì là muốn gì được nấy. Bây giờ em chỉ muốn anh ấy mà thôi. Cô điên à? Chị đừng hét lên như thế, em còn có thể hét to hơn chị nhiều.

      Hai vợ chồng bảo nhau cho Nhị nghỉ. Chờ thêm vài ngày nữa để tìm một con bé khác. Nhưng ngay ngày hôm sau Nhị chủ động bảo cho em thôi việc, em sang làm cho nhà bác Nhỡ đối diện nhà mình, em sẽ ở đó chờ cho tới ngày anh được chị tha bổng, bao lâu em cũng chờ.

      Từ hôm đó, hễ anh chở chị trên cùng một xe, lại thấy ánh mắt hàng phố thương cảm một cặp vợ chồng cầm tù lẫn nhau mà không buông được nhau ra. Thời gian ở với anh chị, Nhị đã kịp lân la truyền tin trong mạng lưới ôsin khắp dãy phố, mạng lưới ôsin truyền sang mạng lưới các bà nội trợ, các ông về hưu, truyền vào những bữa cơm gia đình đủ mặt mọi thế hệ.

      ***

      Rút kinh nghiệm. Không đến trung tâm dịch vụ việc làm tìm người nhiều tuổi nữa. Cứ trẻ con mà hay. Cháu của người quen của bạn. Họ về quê đón một xâu ba bốn đứa, chia cho mỗi nhà một đứa.

      Lý Tam Tam không còn là trẻ con nữa. Mười bảy tuổi rồi. Ở quê cũng là tuổi đã cuống lên đua đòi chúng bạn lấy chồng. Buổi tối ăn uống rửa bát đĩa xong, không thấy Tam đâu, vợ anh cuống lên sợ nó lạ nước lạ cái bị mẹ mìn bắt sang Trung Quốc. Tất tả đi tìm thì thấy đang đứng nói chuyện với mấy chú thợ ở căn nhà đang xây. Giai trứng cá gái má hồng. Mồm miệng tung hứng đối đáp. Mắt đung đưa. Ngồi xem phim truyền hình nhiều tập hễ thấy trai gái cầm tay kề vai áp má là mắt nhìn đắm đuối mồm xuýt xoa như ăn me ăn sấu.

      Mê giai biểu hiện ra tính lú lẫn. Không tập trung được vào một việc gì. Để cháy nồi cá. Vặn nhầm nút điều chỉnh làm cháy cái nồi cơm điện gần hai triệu bạc. Bảo đi mua thịt thì mua ốc. Bảo chạy ra mua gừng luộc ốc thì mua riềng. Nhà cửa cứ lộn xộn rối tinh cả lên vì cái quên quên nhớ nhớ của Tam. Ngày thường đã thế, chủ nhật đòi cho cháu đi thăm người cùng quê. Chủ nhật nào cũng đòi đi. Hôm nào không đi được thì ngồi khóc. Giời ơi, sao cháu khổ thế này. Người ta được đi học đi chơi, cháu phải làm con ở.

      Một hôm Tam lại hờ khóc ai oán. Chắc lại không được đi chơi. Anh hỏi vợ, chị bảo chơi cho lắm bây giờ ngồi khóc, cái bụng lùm lùm kia gần bốn tháng rồi, hỏi của đứa nào nhất định không nói. Khó xử. Nhỡ mà hàng xóm biết, một mất mười ngờ. Anh vẫn được tiếng là đẹp giai nhất nhà. Còn lại trong nhà tất cả đều là nữ: vợ, con gái, bà mẹ già thỉnh thoảng đến chơi. Gia súc cũng đều là giống cái: một con chó và một con mèo.

      Gọi cho bố Tam ở quê ra. Bố nó bảo bác đi với em nói chuyện với thằng ấy. Chú thợ xây. Bây giờ mày tính thế nào? Chả thế nào cả, mê giai cho lắm thì nó chết. Mày chài nó thì mày phải giải quyết chứ. Chả biết ai chài ai. Chúng mày không định lấy nhau à? Lấy nhau? Tôi ở trong cái nhà đang xây dở với một lũ đàn ông thế này, lấy là lấy thế nào? Mày không sợ tao kiện à, nó là con gái vị thành niên? Tôi cũng vị thành niên đây, còn lâu mới đủ mười tám tuổi, tôi cũng đi kiện.

      Bố con nó khăn gói về quê. Tam mếu máo van nài vợ anh, cô xin bố cháu cho cháu ở lại. Về quê đi qua sông bố cháu dìm cháu chết.

      ***

      Con thuyền đi được chứ cái bến không đi được. Có thuyền nào lại tính chuyện ăn đời ở kiếp trung thành với bến nào. Theo thứ tự thì bây giờ là Đàm Tứ Tứ. Không đàn đúm. Không sểnh ra là lẻn khỏi nhà. Không mấy khi mở mồm, có lẽ vì giọng nó nặng quá, lại khê như giọng bà già. Mặt trắng bệch. Mắt mờ sương đơ đơ man man. Bê bát canh từ bếp vào phòng ăn bao giờ cũng bê nghiêng, té xuống đất nửa bát. Nhìn thế biết thần kinh nó có vấn đề.

      Vợ anh đã bắt đầu chán cái việc làm thầy ôsin. Cô nào cũng bảo ban cẩn thận việc nữ công gia chánh, vừa mới hơi tiến bộ thì ra đi. Chán chả buồn nói. Mặc kệ Tứ muốn làm gì thì làm. Thế là ai cũng sợ ăn cơm nhà. Công dung ngôn hạnh phải rèn phải học. Nữ công gia chánh phải học. Ẩm thực không biết ăn thì sao biết làm. Nghề giúp việc châu Âu có hàng trăm năm truyền thống. Nghề giúp việc ở đây có tới nửa thế kỷ đứt đoạn.

      Vào bữa Tứ ngồi gắp thức ăn như giả vờ. Gẩy gẩy gót gót. Sơ sài một bát đứng dậy. Cứ sợ nó ăn ít không làm được. Nhưng cơm nguội bữa trưa thừa trong nồi đến bữa tối chả thấy đâu. Nồi thịt đủ ăn ba bữa, mới ăn bữa trưa, bữa tối đã không còn. Mua một bát tào phớ bê vào phải húp một hơi làm phép mà quên mất vệt tào phớ trắng lem nhem quanh mép. Càng thế ngồi vào bàn ăn lại càng như thể không muốn ăn.

      Dần dần bắt đầu nhận ra đồ đạc trong nhà hao hụt lạ lùng. Mất lọ nước hoa thỏi son cái gương cái lược. Ba chục cái bát sứ Nhật mua được vài tháng chỉ còn mười hai cái. Mùa đông đến lôi quần áo rét ra mặc thì thiếu hết cả quần cha áo mẹ váy con. Có hôm thấy cả một cuộn tiền giấu dưới gầm tủ lạnh. Hỏi. Tứ trả lời tiền ấy của người cùng quê hôm qua đến gửi mua thuốc.

      Vừa may có cô Nhất đến chơi. Cô bây giờ đã ra dáng cô thợ may, áo váy đã biết chọn kiểu dáng, biết chọn màu. Nghe vợ anh than thở mất đồ, Nhất nói để cháu bảo nó.

      Cô rút cái dép đi trong nhà ra cầm tay, đảo mắt nghiêng tai nghe ngóng. Thình lình cô chồm tới cúi người đập đánh chát. Mày chết này. Chết thật. Một con chuột quay lơ chân cầu thang. Nhất quay sang quát Tứ, nhặt con chuột lên.

      Tứ loay hoay định tìm một tờ báo lót tay. Nhất quát, nhặt bằng tay, đừng có học đòi tiểu thư. Tứ hoảng quá vội dùng tay xách đuôi con chuột lên. Nhất lấy một cái đĩa sạch đặt trên mặt bàn, hất hàm, bỏ nó vào đĩa.

      Hai cô ngồi đối mặt. Giữa là con chuột chết trên cái đĩa. Chưa chết hẳn. Cứ một lát nó lại co rúm hai chân trước, cái bụng rụng lông rung bần bật. Nhất quát bây giờ mày khai hết tao nghe. Nhất bắt nó hai tay cầm cái đĩa con chuột chết mà xưng tội. Tứ ồng ộc nôn thốc nôn tháo. Tồng tộc khai bằng hết. Quần bò áo len áo da cho hết vào túi ni lông, sáu giờ chiều xách ra cùng với túi rác. Túi rác bỏ vào thùng rác. Túi đồ thì gửi con bé ôsin nhà bên. Vài bữa đóng gói một lần ra bưu điện gửi về quê. Thìa đĩa bát mang ra chợ bán rẻ.

      Sự thành khẩn quá mức có khi gây xúc động. Nhất giật lấy cái đĩa con chuột chết từ tay Tứ đem đổ sọt rác. Mày ngu lắm, giở trò gian dối với người cho mày nương tựa. Mày thích ở đây nhà cao cửa rộng, mưa không tới mặt nắng không tới đầu, ăn trắng mặc trơn, hay là thích về quê mò cua bắt ốc cấy một sào lúa mỗi năm chỉ đủ gạo ăn ba tháng. Nhất đổi giọng dạy dỗ. Đừng tưởng người thành phố tiền bạc vứt đầy mặt bàn, quần áo lèn chặt tủ là người ta hớ hênh. Bẫy cả đấy. Người ta để đấy mời mọc, thử xem mình thật thà đến mức nào, thực ra người ta tính đếm cả rồi.

      Dạy dỗ chán, Nhất hạ giọng thân tình. Thôi vấp ngã thì đứng dậy. Bà nội chị bảo đói thì khó sạch rách thì khó thơm cho nên ngày xưa các cụ mới phải dạy đói cho sạch rách cho thơm. Giấy rách phải giữ lấy lề. Phải đàng hoàng để người thành phố người ta không coi thường mình. Ví dụ, vào bữa thì đừng có hùng hục vục mặt vào mà ăn, ra vẻ khảnh ăn càng tốt. Vắng mặt người ta tha hồ mày ăn nếm ăn thêm. Nếm lúc nấu và thêm sau bữa chính. Lọt sàng xuống nia đi đâu mà thiệt.

      Dạy xong được con Tứ, Nhất sang cười đắc thắng với vợ chồng anh. Khen cô dạo này nhanh nhẹn hoạt bát, cô bảo cháu bị đuổi khỏi xí nghiệp may mặc liên doanh rồi. Ông chủ ngoại quốc bắt công nhân làm ngày mười hai tiếng không cho nghỉ thứ bảy chủ nhật, bắt công nhân xếp hàng giữa nắng chào vợ ông ấy, dàn hàng ngang như đội danh dự chào nguyên thủ quốc gia. Mụ này hàng ngày đến nhà máy ăn trưa với ông chủ vào lúc chính ngọ. Cháu vẽ tranh biếm họa dán báo tường nhà máy. Cháu sang các phân xưởng tuyên truyền đấu tranh chống áp bức bất công. Thế là cháu bị đuổi. Nhất giở cái túi du lịch cô mang theo, đem khoe mấy tập giấy, mỗi tập gói trong một cái túi ni lông như gói tiền vàng mã. Đây là tranh biếm họa photocopy thành nhiều bản. Đây là tập truyền đơn. Đây là quần áo và đồ dùng của cháu, cô chú cho cháu gửi nhờ cháu đi hoạt động ít hôm. Cháu đã xin được sang một công ty tư nhân. Rồi cháu sẽ quay lại thanh toán lão chủ ngoại quốc.

      Vợ anh đùa bảo Nhất cho con Tứ đi theo kiếm việc làm. Nhất lắc đầu, con này cháu dạy là dạy thế thôi, còn u mê chán, không bao giờ giác ngộ được đâu.

      Vợ anh khen cô xinh ra. Nhất bảo chưa xinh đâu, bao giờ cháu phải được như cô tiểu thư kia kìa. Tay chỉ vào bức tranh cô gái ở trên tường.

      Cô đi rồi. Anh không kịp nói cho cô biết đấy không phải là cô tiểu thư. Đấy là bức tranh Cô đầy tớ. Chân cô đang bước đi mà cái khay trên tay có một cốc nước không hề nghiêng chao. Điều đó chứng tỏ cô thạo việc, ngôn ngữ ngày nay gọi là giỏi chuyên môn. Trang phục tươm tất, mái tóc còn in đường lược. Điều đó chứng tỏ cô có ý thức tự trọng và biết giữ uy tín nghề nghiệp. Một cô đầy tớ thế kỷ mười chín bên châu Âu. Không phải là cô tiểu thư.
      In every life we have some trouble
      When you worry you make it double
      Don't worry, be happy...
      ------------------------------------
      Mob: 0903235579

      Ghi chú


      • #4
        Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

        Cũng cùng đoạt giải với Điếu Cày còn có truyện này nữa, mình cảm thấy còn hay hơn!

        Hoa Muộn - Phan Thị Vàng Anh

        1.

        Những vườn xung quanh, mai đã bắt đầu trụi lá. Ngày nào, chú Tảo cũng cái quần soọc đen lơ lửng, áo may-ô thủng lỗ chỗ, đầu đội cái nón kết đỏ, len lỏi giữa những hành cây hỏi sang: 'Bên ấy chưa nhặt lá(*) à?'. Chưa ai nhặt lá mai cả. Trong vườn, mai vẫn rậm rịt, không ai rảnh mà làm việc ấy, gần cuối năm, bà cụ lại được mời đi tỉnh chơi, những người trẻ còn lại trong nhà đùn đẩy nhau, ai cũng ngại, ai cũng cố cho rằng người ta chỉ bày vẽ, chứ cứ thử không nhặt xem, nó có nở không? Nở quá đi chứ!

        Rồi một người nhớ ra, bảo 'Ờ năm nay không có chú nhỏ nào đến nhặt lá giùm nhỉ?'. Ở nhà, không cần quy ước, cứ ai lân la tán tỉnh Hạc đều được gọi là 'chú nhỏ', có chú đến rồi đi luôn, có chú lai rai lâu lâu đảo qua một lần rồi biến mất, mỗi chú để lại một vài kỷ niệm trong nhà, trong vườn, trong cái trại gà lợp lá dừa mục nát. Đó là những cái ghế con đóng vuông vức đầy đinh; những cành cây bị bẻ quặt, uốn cong, cố vặn theo hình con lân, con phụng; là hệ thống máng ăn cho gà, dùng không biết bao giờ mới hỏng... Mọi người vẫn đùa, hỏi: 'Hạc! Mày có nhớ thằng nào làm việc nào không?'. Hạc vêu mặt cười: 'Nhớ chứ, tôi ghi sổ hết mà!'. Mọi người cười đe: 'Cẩn thận! Một trong những thằng ấy mà vớ được cuốn sổ thì mày khốn!'

        ...Ờ đúng rồi, mấy năm nay chẳng có ai đến nhặt lá mai cho Hạc. Tuyến lấy vợ. Nhật xuất cảnh. Chức cách đây mấy hôm thấy chạy xe vèo vèo ngoài ngã ba, chở một đứa con gái bé như cái kẹo, không ôm iếc gì cả nhưng nhìn thì biết ngay là bồ bịch. Đó là những 'chú nhỏ' năm xưa, tay lăm lăm kéo, đứng chông chênh trên cái ghế gỗ, hay khom lưng giữa những tàn mai già, nhặt lá. Lá mai xạm màu rơi đầy gốc, họ lại nghĩ ra việc quét vườn. Hạc lúc tựa gốc mít, lúc đi quanh chú nhỏ, nói chuyện 'ngụ ngôn', đôi khi buồn cười, thấy hình như đã nói những câu thế này, cũng trong tiếng chổi lạt xạt quét vườn, vào năm ngoái, với người năm ngoái. Rồi về, nấn ná ở cổng, hẹn Tết nhớ đến coi mai nở, à trước Tết chứ, để còn chở đi chợ. Năm nào Hạc cũng phải giảng giải việc đi chợ Tết cho một người nào đấy, anh chị trong nhà lại cười: 'Người vô duyên, không giữ ai được quá một năm!'.

        2.

        Rốt cuộc, cả đám người trẻ tuổi trong nhà vừa quyết định vừ cười láu cá: 'Khỏi, thử một năm không nhặt lá, biết đâu hoa ra lác đác lại chẳng đẹp hơn?'. Họ vùi đầu vào mua sắm, may cho nhanh mấy bộ quần áo Tết. Hai mươi tám Tết bà cụ mới về, đứng lọt thỏm giữa những bị cói, giỏ cước, trẻ con trong nhà ùa ra, miệng hét, tay xách, người lớn cũng ùa ra, cười: 'Tết về rồi!'. Bà cụ nhìn khoảng vườn còn rậm rịt lá mai, lắc đầu: 'Chúng mày đáng sợ thật!' . Cả lũ lại cười.

        Mùng Một, mùng hai Tết, không có mai, Hạc thấy Tết giống như một ngày chủ nhật, như nhà ai giàu có làm đám cưới đốt pháo thật nhiều. Một người nói: 'Mày đừng có đổ thừa! Cái hoa mai quê mùa ấy việc gì làm mày mất Tết', rồi ngậm miệng ngay, nhìn Hạc như muốn nói: 'Chẳng qua năm nay không thằng nào đến nữa mà thôi!'. Hạc cũng chỉ cười, vào nhà nằm, lôi mấy tờ báo Xuân ra xem mà thấy buồn rũ rượi: 'Năm nay mình đã bao nhiêu tuổi? Vì sao những ngày lễ Tết mình luôn phải nằm nhà?'.
        Một đứa cháu trèo lên giường, moi móc từ trong túi ra một đống hạt dưa và một nắm phong bao ra đếm lại. Hạc cườ`i: ' Dì thấy con đếm phải đến chục lần chứ không ít!'. Cô nghĩ: 'Ngày xưa mình cũng như thế nàý rồi lơ mơ ngủ mất.

        3.

        Mọi người kêu lên ngán ngẩm: 'Hết Tết!'. Rồi vặn đồng hồ báo thức, dậy sớm đi làm trở lại. Bây giờ bà cụ mới đi nhặt lá mai được, lụi cụi từ gốc này qua gốc khác, thỉnh thoảng pháo sót lẹt đẹt đâu đó trong xóm nhỏ. Hạc đi quanh mẹ: 'Chi vậy?'. Bà cụ móm mém cười: 'Tội nghiệp, nhặt để nó nở!'.

        Mai nở. Một chiều kia, như đã hẹn, một cô bạn dẫn ông anh họ đến nhà Hạc, gửi anh ta lại bảo: 'Ra chợ một chút' rồi phóng xe đi mất, lại bỏ nhỏ: 'Ông đàng hoàng lắm đó!'. Anh ta lù khù, tay khư khư giữ cái mũ vàng như củ nghệ, chậm chạp, mãi mới cởi được xăng-đan để vào nhà. Hạc cau mày: 'Khi mình còn trẻ, cỡ này đừng hòng bò đến gần!'. Rồi đau đớn nghĩ: 'Sao mình cay đắng thế này!'.

        ...Họ ngồi một lúc lâu, có tám trang báo giở qua giở lại, chẳng đọc được tin gì. Cũng không biết nói chuyện gì. Hạc rủ: 'Ra vườn xem mai chơi!'. Họ đi qua những góc vườn, nơi khoảng một chục cây mai bung ra đặc kịt những hoa vàng nở muộn. Hạc nghĩ: 'Có mai rồi đấy, mà vẫn không thành Tết!'. Hai người khoanh tay bước, chỉ có tiếng lá mai lạt xạt dưới chân. Họ vẫn không biết nói gì, nghiêm trang như giám khảo hội hoa Xuân... Và nắng chiều tắt dần, như một dải voan cũ vắt trên ngọn cây, nhợt nhạt...

        (*) nhặt lá - chỉ công việc ngắt bớt lá trên cành mai để hoa mai nở đúng dịp Tết.
        In every life we have some trouble
        When you worry you make it double
        Don't worry, be happy...
        ------------------------------------
        Mob: 0903235579

        Ghi chú


        • #5
          Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

          Nhưng anh có đánh không hay anh paste, buồn ghê mặc dù bài viết rất tâm huyết...

          Ghi chú


          • #6
            Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

            To Guitar huce: Đánh máy hay paste thì có gì khác nhau ở đây đâu? Mục đích chính của mình là chia sẻ với mọi người một chút gì đó hay hay thôi!

            Hôm nay là một truyện khác nhé!

            Đường Tăng - Trương Quốc Dũng


            Đêm cuối cuộc trường chinh đầy gian khổ, ngày mai yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật, Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được. Suốt cuộc đời tâm nguyện tới cõi này, giờ đây khi sắp trút bỏ kiếp người, ông bỗng thấy lòng day dứt.

            Nhiều ngày nay, thân thể Đường Tăng đã rã rời, đầu óc đầy mộng mị, tay biếng lần tràng hạt. Tâm linh như muốn níu chân dừng lại. Máu ông nhức nhối thấm lần cuối qua tim, cứa vào quá khứ đau xé. Ông nhớ tới những người sinh thành ra mình. Tình cha, huyết mẹ tạo nên mà bao nhiêu năm nay ông không một lần thắp hương, không một lần nhắc nhở.

            Chặng đường dài tới đất Phật khiến trái tim ông dần chai sạn. Ông đã quá nhiều lần phải lạy lục, cầu khẩn các thần linh thánh lớn bé, đã quá nhiều lần giẫm đạp lên xác máu yêu ma xa gần, chỉ với một mục đích: mau thành chính quả. Ông thương người. Nhưng đêm nay, trước ranh giới cuối cùng của cõi Người và Phật, ông chợt hiểu ra cội rễ của tình thương ấy. Mỗi lần cứu giúp con người, ông chỉ thầm tính toán như xây thêm cho mình một bậc thang tới Phật đài.

            Nhiều lần Đường Tăng đã tự hỏi tại sao nước mắt mình ngày càng lạnh giá. Giờ đây ông thầm biết, trên con đường thỉnh kinh về cứu rỗi người đời, ông đã dần dần xa lạ với con người.

            Ông trở mình, thở dài: không là người, ta sẽ là ai? Yêu quái cản đường, biết bao kẻ chính từ trên đây xuống, pháp thuật vô biên, ác nghiệt vô cùng. Ta nhập vào chốn ấy biết rồi thành Phật hay ma?

            Đường Tăng chợt nhói trong tim. Ông khẽ rên lên, hai tay ôm ngực. Mở mắt thấy các đồ đệ đang đứng bên giường nhìn ông âu lo. Cả ba hình như đều không ngủ.

            Đường Tăng thở hắt: "Không sao đâu. Ta chỉ chợt nhớ tới ngày xưa". Nói rồi lại nhắm mắt.

            Nghe tiếng Ngộ Không: "Xin thầy đừng tự dối lòng. Thầy đang nhớ cả kiếp người – Đường Tăng rùng mình khi giọng Ngộ Không quá u uất – Con từ đá sinh ra. Coi thường cả thần thánh, yêu ma, chỉ mong được thành người. Thầy đã là người lại tự bỏ mình đi tìm hồn phách khác. Đêm nay sao khỏi xót xa".

            Bát Giới cười khẽ: "Làm người có gì vui. Chúng ta đã dốc lòng theo đạo, ngày mai được lên chốn thần tiên, sung sướng biết bao nhiêu. Thầy đừng luyến tiếc".

            Sa Tăng an ủi: "Thầy trò mình sắp hóa Phật mang đạo xuống khai sáng cho loài người. Công quả vĩ đại lắm".

            Đường Tăng lắc đầu, nằm im hồi lâu, hai tay vẫn đặt lên tim, mắt vẫn nhắm, nước mắt trào ra ấm nóng lại. Rồi như trăn trối: "Ta ước gì đêm nay đừng sáng. Ta đau đớn cho mười mấy năm viễn du. Ngộ Không ơi! Một đời con mong được thành người thì bị bắt ép phải theo ta để thành Phật. Bát Giới tự dối mình giác ngộ thật ra chỉ là đi tìm một chốn hoan lạc mới. Sa Tăng rời cõi u mê này sang cõi hoang tưởng khác mà lại hy vọng khai sáng. Còn ta? Không còn là người không phải là người thì làm sao đồng cảm mà đòi khai sáng, cứu vớt con người".

            Ngộ Không sụp xuống nắm tay thầy nghẹn ngào: "Thầy đã nhận ra chân lý. Nhưng chậm quá rồi".

            Đường về. Qua sông. Thiên sứ vừa cười vừa chỉ cho Đường Tăng thấy thân xác ông đang trôi dạt dưới cầu.

            Nhưng Đường Tăng đã không nghe thấy gì nữa. Đôi mắt vô hồn.
            In every life we have some trouble
            When you worry you make it double
            Don't worry, be happy...
            ------------------------------------
            Mob: 0903235579

            Ghi chú


            • #7
              Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

              Chuyện của Vàng Anh lúc nào cũng vậy, buồn man mác và lúc nào cũng như hối tiếc một cái gì. Những người phụ nữ có cá tính mạnh nhưng dường như kém phần may mắn. Có vẻ như tác giả tự sự hoặc giả như đã tự đặt mình vào những hoàn cảnh khác nhau để "diễn". Cốt chuyện đơn giản, những cái kết bỏ lửng và dường như không quá khó để đoán ra. Nhưng hay. Lâu rồi cũng không đọc chuyện của Vàng Anh, mà cũng chưa bao giờ có để đọc. Xưa vẫn có người đọc cho nghe .Anh taka không paste nữa ah? . Tưởng là mõi ngày một chuyện cơ đấy. Có vẻ tại dân XD nhà mình kém mặn mà với văn học.
              Havefun!
              Last edited by Miss_VJ; 10-05-2005, 08:23 PM. Lý do: sai chính tả. :D
              ....I ain't gonna be just a face in the crowd
              You're gonna hear my voice
              When I shout it out loud
              It's my life...

              Ghi chú


              • #8
                Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

                Không phải kém mặn mà với văn học, mà là có nhiều say mê nữa chứ! Nhưng đợt này bận quá ko "paste" đc, để mấy hôm nữa lại hầu bà con cho vui!
                In every life we have some trouble
                When you worry you make it double
                Don't worry, be happy...
                ------------------------------------
                Mob: 0903235579

                Ghi chú


                • #9
                  Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

                  Hay, mong đồng chí Taka tiếp tục giữ vững phong độ
                  Mà chú nào bảo dân XD mình kém mặn mà với văn học thế nhỉ.
                  Không lãng mạn thì làm XD thế quái nào được.
                  Nhưng phải công nhận, triết lý trong văn chương là rất sâu xa
                  uống ice-tea, đi BMW

                  Ghi chú


                  • #10
                    Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

                    Lâu rồi không co truyện hầu bà con! Hôm nay có cô bé tặng mình mẩu truyện này hay quá! Post lên đây cả nhà mình cùng thưởng thức nhé!

                    Em và tôi và quá khứ

                    Em xuất hiện vào đúng vào phút giao mùa ngắn ngủi của cuối hạ đầu thu. Lúc này trên con đường trải sỏi chạy từ phía cổng vào phòng làm việc cỏ hai ven đường đã chuyển sang màu tái sám, hanh hao. Vương một mình trong phòng, ngồi kề bên cửa sổ, khẽ ngước mắt nhìn ra và anh thấy một mái tóc xoã ngang vai, những bước đi tự tin đến quen thuộc: “Em sẽ là đồng nghiệp của anh!”. Khi đi ngang qua Vương, em nói thật tự nhiên thay cho lời chào. Và em cười, nụ cười tươi sáng hệt như vệt nắng thuỷ tinh đang treo chênh vênh ngoài ô cửa sổ. Vương bỗng thấy lòng câm lặng, chỉ biết nhíu mày ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên pha ngỡ ngàng, bối rối.

                    Vương vốn là người có một thói quen thật kỳ quặc là rất hay đem những kỉ niệm vặt vãnh của mình trang trải ra mỗi khi rảnh rỗi. Những kỉ niệm đó nếu là hữu hình thì Vương chất vào một cái tủ màu nâu có chốt khoá bằng đồng, còn nếu kỉ niệm đó là cái vô hình thì anh thường xâu chuỗi lại và đặt nó vào cái gọi là vòng trí nhớ. Hai năm về trước Vương và Dung chia tay nhau. Vẫn biết rằng nỗi đau của thời ấy là một cái gì đó mạnh mẽ, ồn ào giờ lại cộng thêm cái thói quen kỳ quặc là hay nhìn về thời quá khứ đã là nguyên nhân để Vương chưa thể mở rộng lòng mình trước một người con gái nào khác.

                    Em vẫn đứng đó và giống Dung đến không thể nào tin nổi. Sau một vài giây im lặng, em xoay người nhìn Vương chăm chú, mắt ánh lên vẻ tò mò: "Anh đã gặp em ở đâu rồi à? Hay là em giống ai?!". Vương chớp mắt gật đầu và lặng thinh nhìn ra cửa. Có một tán lá nào đó ngoài vườn cây chợt lao xao lên trong một cơn gió trở mùa.

                    Căn phòng làm việc của Vương và em nằm trên tầng hai của một căn nhà cũ kỹ được xây dựng từ thời thuộc Pháp. Xung quanh, từ bậc tam cấp đến bức tường đều đã xám vàng, phủ một màu rêu ẩm mốc. Những ngày em chưa tới, vào mỗi buổi sáng - Vương thường đến phòng làm việc rất sớm, khi bước chân vào phòng, việc đầu tiên mà Vương luôn thích thú là anh tới từng ô cửa sổ và mở tung chúng ra. Cái hơi ấm man mác dịu dàng từ vườn cây phía bên kia đường lan tỏa hắt sang hoà quyện với hương hoa ngọc lan nồng nàn nở muộn. Và cũng bên ấy có một giàn hoa tigôn rất đẹp – loài hoa Vương ưa thích.

                    "Anh cũng lãng mạn đấy chứ nhỉ?!"- Ngay buổi sáng ngày thứ hai em đến làm việc, bắt gặp Vương đứng bần thần bên cửa sổ dõi ánh nhìn về phía xa xăm. Em đã vui vẻ buông một lời nhận xét kèm theo một ánh nhìn vô cùng ranh mãnh. Vương khẽ giật mình, xoay người lảng tránh: "Tôi mở cửa cho thoáng phòng" - "Thế à?". Ngoài trời bóng dáng của mùa thu đã bắt đầu lẩn khuất đâu đây, để thi thoảng lại có những cơn mưa dai dẳng kéo dài. Em sau một khoảng thời gian tập trung hoàn toàn cho công việc, thì giờ đã chống tay ngửa mặt nhìn trời. Chẳng hiểu trong cái ánh nhìn trong veo kia có phảng phất những suy nghĩ gì mà tự nhiên em buông lời rủ rê: "Kể chuyện gì đi anh!?”. Vương cúi đầu gần hơn vào từng trang số liệu, giọng cộc lốc: "Tôi chẳng có chuyện gì cả!" – "Xạo!". Em trề môi trông nửa tinh quái nửa lại hiền lành như chú thỏ: "Ai mà chẳng có chuyện!". "Riêng tôi thì không!" – Lần này giọng Vương nghe như cáu kỉnh, song điều đó chẳng có tác dụng gì đến em. Vẫn nghiêng mái tóc, em như nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt của Vương. Lát sau thì em quyết định buông thêm một lời châm chọc nữa: "Tại sao anh không kể cái chuyện mà chính nó đã biến anh thành một bà cô em chồng cau có ấy!" – "Hả! Cô nói cái gì?" – Vương sừng cồ lên. Em mỉm cười, rồi chợt đứng phắt dậy bỏ đi. Có một tiếng cười đắc thắng nhưng trong veo đang đều đều dội về phía Vương. Tiếng cười ấy như còn vang lên mãi cho dù dáng em đã dần khuất sau cánh cửa phòng làm việc.

                    Dạo này hàng cây bên đường nơi Vương thường đi qua đã có những đốm chấm vàng trên từng tán lá. Chiều thu, cái nhập nhoạng của màu vàng chanh, màu cỏ úa được hoà vào nhau và rọi soi vào từng ô cửa tạo ra những quầng dương như là mê hoặc. Vương và em ngồi trong một quán vắng để nhìn ra những khung cảnh đó. Vương xoay xoay li nước trên tay, cái sóng sánh trắng trong của cốc nước tràn ra làm lòng anh càng thêm rối bời: "Tôi muốn nói với cô một chuyện nghiêm túc!?" - "Vâng!" - Em ngồi im, nhưng nụ cười đã bắt đầu ngọ nguậy. Mặc kệ cái vẻ muốn trêu chọc của em, Vương tiếp: “Tôi cũng biết cô đã có người yêu" - " Vâng!" - "Cô rất giống một người con gái vài năm trước tôi đã từng...” - “Vâng, em đã biết!" - "Mẹ tôi cứ hỏi mãi về người con gái ấy! Mẹ tôi đã từng gặp Dung..." - "Vâng! Thì sao?" - "Tôi muốn nhờ cô giúp... biết là khó cho cô nhưng tôi không còn cách nào...". Đến đây thì không chịu đựng được nữa, em cười phá lên và chăm chú nhìn vào mặt Vương: "Ôi!.. trông anh kìa, mặt đỏ lựng, tai đỏ lựng, khéo cả cổ cũng đỏ nữa. Thế cuối cùng là chuyện gì?". Câu hỏi của em làm Vương vô cùng lúng túng, song Vương cố hít một hơi thật dài tự trấn tĩnh và nói: "Tôi nhờ cô đóng giả là Dung một lần, chỉ một lần thôi để mẹ tôi yên tâm!?". Câu cuối cùng của Vương nghe như chùng xuống, nụ cười tinh nghịch của em lập tức tan biết. Lo sợ mình vừa phạm tội, Vương hốt hoảng xua tay: "Đừng, nếu khó và phiền cho cô thì tôi không dám. Tôi chỉ...". Em lặng thinh khoát tay như cắt đứt lời Vương nói và em quay mặt đi. Gió ở đâu bỗng nhiên ùa về và nằm lại co ro trong góc quán. Mãi vài phút sau em mới quay mặt lại, ánh nhìn vẻ mênh mang: "Việc đó không phiền em, nhưng em sẽ đồng ý nếu anh thấy việc đó là có ích!”. Hơi bất ngờ về điều em nói, Vương ngước nhìn lên, giọng xa xăm vọng lại từ quá khứ: "Nó sẽ giúp tôi yên tĩnh được thêm một thời gian nữa!" - "Vâng, em hiểu. Thế thì được!".

                    Nhà Vương nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, nơi mà chẳng mấy khi có mặt trời chiếu rọi tới. Nhà rộng và nhiều phòng, có những chỗ mảng tường vôi đã tróc lở. Em theo sát Vương. Em len lỏi cả vào căn phòng chỉ toàn sách đan xen cùng màng nhện. "Đã lâu lắm rồi mẹ tôi không vào đây!" - "Sao lại xưng tôi?" - "À... ừ nhỉ!". Vương đưa tay vỗ nhẹ vào trán - " Tôi...à...anh quên mất!". Ngoài phòng khách mẹ Vương vẫn ngồi lặng im trên ghế bành "Ngồi đi con, đã gần hai năm rồi còn gì nữa, nhà ta bề bộn quá!" - Mẹ nói, mẹ nhìn em, rồi mẹ cười. Em cũng ngồi xuống, đóng vai Dung trọn vẹn. Em xin lỗi mẹ vì những chuyến đi công tác xa đã không có thời gian ghé lại thăm nhà. Rồi em luận bàn say xưa với mẹ về văn học cổ, về thư pháp, về tranh vẽ thời Phục hưng. Vương cứ ngồi lặng im miên man quan sát, thỉnh thoảng lại giật mình thon thót ngỡ ngàng trước một điều gì thú vị của một người ngỡ lạ lại hoá quen.

                    Sau cái buổi tới chơi nhà Vương ấy, y hẹn, Vương không nhờ em đóng vai Dung nữa. Thỉnh thoảng mẹ có hỏi, Vương lại cười xoà và bảo: "Dung bận lắm, hay phải đi xa!". Rồi chẳng hiểu vì sao trong câu chuyện giữa hai mẹ con Vương cứ nhắc mãi về em. Còn em sau ngày đó, cũng ít trêu chọc Vương hơn. Một ngày kia trong mênh mang của bản nhạc Mùa lá rụng - Mùa hát dành cho đôi lứa đã chia tay, em lại bất ngờ đề nghị: “Kể chuyện gì đi anh?!”. Lần này, Vương ngồi lại, theo thói quen anh trang trải những kỉ niệm hữu hình và vô hình ra. Em ngồi lắng nghe, lặng thinh không nói, không hỏi.

                    Đêm ấy về, trong chập chờn hoang hoải giữa những cơn mê, Vương chợt mơ thấy bóng dáng một người con gái. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, lí trí của Vương thì bảo: Đó là Dung, nhưng tình cảm lại bảo: Là em đấy!

                    Chiều một ngày cuối tuần, mây tạp sắc giăng kín cả thành phố. Em bất chợt gọi điện rủ Vương đi uống cafe. Hoàng hôn mùa thu với những mảng màu kỳ ảo đang chờ họ ở phía cuối con đường. Lại vẫn là quán Du Thuyền có gió co ro nằm ngủ. Giờ chỉ khác là ở phía kia âm thanh của dòng xe cộ không còn gắt quãng nữa. Có một cái gì đó cứ bay vút cao lên và chảy trôi trong thinh không với những tiếng kêu nghe kỳ dị. "Chính tại nơi này anh đã từng nhờ em đóng vai chị Dung" – lời em nói nhát ngừng tựa như tiếng dòng sông trong mùa nước cạn. "Ừ! Và em đóng rất đạt” – “Mẹ đã không hề biết rằng em là em chứ không phải là chị ấy!" – "Ừ, đến giờ mẹ vẫn nghĩ thế. Chỉ có điều...”- Vương bỗng ngập ngừng: “Chỉ có điều khác là mẹ có vẻ quý em nhiều lắm!" – "Vâng, em biết! Thế còn?...". Em hỏi đến đây rồi chợt ngừng lặng. Phía trong quán vắng bỗng có một người nào đó chợt lên dây thử đàn bằng vài hợp âm rung hờ trong trẻo. Mênh mang dạt trôi trong vùng hợp âm ấy tình cảm trong Vương như một tia chớp cắt rọi ra từng mảng sáng màu. Không một phút giây chần chừ, Vương đưa tay ra nắm trọn bàn tay em: "Con hẻm về nhà anh thế nào?"- "Đẹp lắm!".

                    Ngoài trời những lọn gió đầu đông đã bắt đầu rớt nhẹ, thỉnh thoảng phả vào quán vắng vị ngai ngái của hương hoa sữa đầu mùa./.

                    Bùi Vương Nam
                    In every life we have some trouble
                    When you worry you make it double
                    Don't worry, be happy...
                    ------------------------------------
                    Mob: 0903235579

                    Ghi chú


                    • #11
                      Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

                      Cái thằng trong truyện lù khù thế mà mèo mù lại vớ cá rán. Mình ngồi mặt lanh tanh cả ngày chả thấy em nào trêu cả, bọn nó lại còn sợ nữa. Mà thế quái nào có người yêu rồi lại xơ cua thêm anh này nữa, đúng là đồ con gái lẳng lơ.
                      uống ice-tea, đi BMW

                      Ghi chú


                      • #12
                        Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

                        Có một truyện mà khi đọc xong mình cảm thấy cuộc sống xung quanh mình còn quá nhiều điều tốt đẹp. Cho dù điều này có vẻ là "vớ vẩn" nhưng mà mình muốn giới thiệu với mọi người một truyện ngắn "CỰC HAY". Giọng văn ngộ ngộ, cấu trúc chặt chẽ và đặc biệt rất ngẫu hứng, với "cái kết" vô cùng sâu sắc!
                        Truyện khá dài, mình sẽ post từng phần vậy!

                        Lần đầu thân mật- Thái Trí Hằng
                        PHẦN 1

                        Quen cô ấy trên mạng. Bắt đầu thế nào, tôi cũng chẳng rõ nữa. Có lẽ tại một cái plan của tôi. Plan được viết thế này:
                        “Nếu tôi có 10 triệu, tôi sẽ mua một ngôi nhà. Tôi có 10 triệu không – không có, tức là tôi vẫn chưa có nhà. Nếu tôi có cánh, tôi sẽ bay được. Tôi có cánh không – không có. Cho nên tôi cũng chẳng có cách gì bay lên. Nếu đổ hết nước của Thái Bình Dương ra cũng sẽ không dập tắt được ngọn lửa tình yêu tôi dành cho em. Có thể đổ hết nước của Thái Bình Dương không – không thể. Tức là tôi không hề yêu em”
                        Thật ra đây là bệnh nghề nghiệp. Tôi là nghiên cứu sinh. Bởi vì muốn lập ra các phương trình số, nên trong đầu đầy ăm ắp những thứ logic kia. Khi tình trạng của giả thiết không tồn tại thì kết luận có được chỉ là thứ vứt đi. Tựa như thảo luận xem Thái giám dễ sinh con trai hay con gái, vô nghĩa. Những thứ linh tinh viết trong Plan chỉ có thể chứng minh rằng, tôi là con người cực kì khô khan và nhàm chán, và thực tế đúng như vậy. Cho nên, chẳng tìm được cô nào và thường xuyên ưu sầu, âu cũng thường tình.
                        Còn cô ấy, là một ngoại lệ. Cô ấy lại mail cho tôi, bảo rằng tôi là một người rất hay. Hay ư? Sao có thể dùng tính từ này với con người tôi? Như là dùng Thành Thực để mô tả con người Lý Đăng Huy vậy. Chỉ có thể khiến người khác phì cười. Tôi e rằng, nếu không phải là cô ấy có chỉ số thông minh hơi thấp, thì đầu óc phải có vấn đề. Nhưng Nick của cô ấy lại không có vẻ như vậy. Cô ấy là “Khinh vũ phi dương”, một tên gọi rất Thơ. Nhưng mà Nick trên mạng thì hư hư thực thực, chân chân giả giả, không biết đâu mà lần. Nói cách khác, khủng long chẳng bao giờ xưng là khủng long, càng không nhận rằng mình ở trong công viên Kỷ Jurah, mà thị sẽ tìm mọi cách để mê hoặc bạn, lừa phỉnh bạn. Tôi đã gặp một vài bạn qua mạng, kết quả là kẻ sau dữ dằn hơn kẻ trước, lần nào cũng phải hãi hùng rút chạy. Cho nên, những cái Nick mĩ miều sẽ là vũ khí lợi hại để khủng long săn mồi những gã trai ngây thơ kiểu tôi đây.
                        Nói đến Khủng long lại gợi đến những kí ức đau thương của tôi. Những người bạn qua mạng mà tôi gặp, sao ai cũng khủng khiếp. Chắc là tôi có thể tham gia vào nhóm của Steven Spielberg, giúp họ làm các hiệu ứng kĩ xảo điện ảnh. Gã bạn cùng phòng tôi, A Thái, cũng có kinh nghiệm như tôi. Nếu gọi những Khủng long mà chúng tôi gặp là trục X của toạ độ, mức độ sợ hãi gặp phải là trục Y, thì có thể sử dụng phân tích truy hồi tìm ra một phương trình tuyến tính. Sau đó lại lấy vi phân theo X, lấy tích phân bất định theo Y, thì có thể rút ra kết luận “Trên mạng không có em xinh”. Bởi thế, về mặt lí thuyết, trên mạng đầy rẫy những khủng long là khủng long. Điểm khác biệt chỉ còn là khủng long thuộc loại ăn thịt hay ăn thực vật mà thôi.
                        Trước khi giới thiệu “Khinh vũ phi dương”, phải nhắc đến A Thái một chút. Từ thời gian học đại học, A Thái là anh em với tôi, nhưng tính cách của hai thằng thì khác nhau trời vực. A Thái cao to đẹp trai, quan trọng hơn nữa, Thái có cái miệng ăn nói ngon ngọt và trơn tru. Đến mức tôi nghi rằng, chẳng có động vật thuộc giống cái nào là không chết chìm trong đám nước bọt của cái miệng thao thao bất tuyệt kia. Tôi khoái gọi Thái là “Lady Killer”, mà phải là loại chuyên nghiệp. Những tiểu nương tử trận dưới tay của Thái nhiều không kể xiết. Trong tình trường, Thái trăm đánh trăm thắng. Cậu ta cho rằng mình đã đạt đến cảnh giới cao nhất trong tình trường, có thể “xuyên qua ngàn hoa, không vương phiến lá”. Nghe nói trình độ này còn cao hơn Từ Chí Ma “phất tay áo, chẳng vướng theo một chút mây màu” đến vài bậc. Từ Chí Ma còn phải vung tay để dứt ra khỏi tình nhi nữ, còn A Thái, thì tay áo cũng…chẳng còn.
                        Thái thường hay chê tôi quá thật thà, chỉ như tro thuốc pháo trên tình trường. Cũng chẳng sai. Tôi không cao, chẳng đẹp trai, trên mũi cưỡi một gọng kính cận thị số lớn, khiến cho mắt tôi hẹp tựa sợi chỉ. Có lần ngồi trong lớp, thầy giáo bất thần bắt tôi đứng dậy, bởi thầy nghi tôi đang ngủ say, lúc ấy tôi đang say sưa nghe thầy giảng. Cũng có thể liên quan cả đến tử vi chăng! Từ bé đến lớn, xung quanh tôi, nếu không là những người đàn ông như phụ nữ, thì cũng là những phụ nữ như đàn ông. A Thái thường nói. Đàn ông con trai có 4 loại. Loại thứ nhất là “không làm mà có (ăn)”, tức không cần vác cưa ra đường, tự có cây đổ xuống. Loại thứ hai gọi là “dễ như trở bàn tay”, tức cũng phải lao động, nhưng luôn dễ dàng thu hoạch hoa thơm trái ngọt. Loại thứ ba, “chân lấm tay bùn”, buộc phải hao tâm tổn sức, dùng hết 36 kế mới kiếm được miếng ăn. Còn tôi thuộc loại thứ tư “ôm cây đợi thỏ”, chỉ có thể chờ cho cô nào mắt lệch nhìn nhầm may ra mới nên cơm cháo.
                        Thực ra A Thái rất có tình anh em, thường thường hay “chuyển hộ khẩu” cho tôi một vài em. Chỉ buồn rằng tôi không biết cố gắng. Nhưng cũng chẳng trách tôi được. Chỉ bởi vì tôi đã đọc vài cuốn sách của thánh hiền, hiểu được lễ nghĩa, liêm sỉ. Mà theo đuổi lễ nghĩa liêm sỉ ắt phạm vào đại kị của binh pháp trong tình trường. Lấy ví dụ, tôi đi uống cà phê với một cô gái không lấy gì làm gầy gò, tôi lịch sự mời cô ấy gọi thêm chút gì nữa, nhưng cô ấy nói rằng sợ tăng cân, tôi bèn rằng, đằng nào sợ cũng chẳng kịp. Năm ngoái đi ăn cơm với một cô khác. Cô ấy khoe rằng mọi người đều khen cô có “khuôn mặt thiên thần, dáng hình yêu nữ”. Tôi đã nghiêm túc nhận xét rằng, “bạn của cô nói ngược rồi!”. May thay lúc ấy chúng tôi chỉ ăn cơm bụi, tôi chỉ bị phi đũa đánh trúng huyệt mỏ ác trước ngực. Nếu là ăn cơm Tây, tôi nghĩ, chắc sẽ có kẻ từ trần. Qua lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc ấy, tôi bắt đầu biết thế nào là sự hung dữ của khủng long. Sau, A Thái đã nghĩ ra một nguyên tắc bỏ chạy, tức nếu gặp riêng bất kì một bạn gái quen qua mạng nào, cũng phải mang theo máy Call. Chúng tôi sẽ chi viện cho nhau, để máy rung chuông kịp thời. Nếu gặp loại khủng long ăn thịt, thì phải nói là “Ký túc xá cháy rồi!”, nếu gặp khủng long ăn cây, chỉ nói “Ký túc xá có trộm”. Thế nên, kí túc của A Thái có bốn lần báo cháy, sáu lần mất trộm. Tôi may hơn, chỉ bị trộm năm lần. Vì vậy, cho đến trước khi gặp “Khinh vũ phi dương”, trái tim tôi thực ra đã được rèn luyện kiên cường, dù có gặp khủng long, vẫn duy trì tốc độ 72 nhịp/ phút.
                        In every life we have some trouble
                        When you worry you make it double
                        Don't worry, be happy...
                        ------------------------------------
                        Mob: 0903235579

                        Ghi chú


                        • #13
                          Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

                          Phần 1 (tiếp)

                          A Thái hay nhắc đi nhắc lại, rằng nếu cô ta không để tóc dài, thì sẽ là loại ngớ ngẩn. Bởi vì khi con gái khiêu vũ chỉ có 2 thứ có thể bay lượn (như nick của cô ấy: Khinh vũ phi dương), đó là tóc và váy. Mái tóc “phi dương” bay lượn, đương nhiên là rất đẹp. Nhưng nếu váy mà cũng bay lượn, tức biểu thị cô ấy cố ý khêu gợi. Nhưng tôi cho rằng cô ấy không như mọi người. Sách viết rằng người thuộc Hổ Cáp có một trực giác rất nhạy bén, nên tôi rất tin vào giác quan thứ 6 của mình. Còn A Thái, mặc dù anh ta có thể nhìn ngay ra số đo vòng một của các cô và phán đoán đó là áo trong cỡ A hay cỡ B, hoặc có thể chỉ cần vài ngày để một cô gái nằm dài trên giường mình, nhưng chưa chắc anh ta đã có thể thực sự thấu hiểu người ta. Thái còn hay dẫn danh ngôn của Shakespeare:“ Phụ nữ là để yêu, chứ không phải để hiểu” để chứng minh rằng hiểu được phụ nữ không phải là điều kiện để có thể “tiếu ngạo tình trường”. Thực tế, câu nói này rất có lý. Trước đây tôi đã từng một mình ở chung nhà với 4 cô gái, khổ không kể xiết. Mọi việc dù rất nhỏ trong cuộc sống, đều phải giúp đỡ họ, bởi các cô chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, đâu dễ biết dầu muối gạo củi. Để giữ gìn danh dự cho họ, tối nào tôi cũng phải điểm danh. Nếu tôi có hành động “quá đà”, người ngoài tất cười tôi “bảo vệ tự ăn cắp”. Nếu tôi giữ gìn lễ nghĩa, người ta lại bảo tôi hâm, hoặc tặng tôi danh thiếp của bác sĩ chuyên khoa bài tiết. Tối mùa hè, họ tắm xong, trong tôi lại một trận trời đất giao tranh. Cái gọi là nhìn thấy mà ăn không được. Ở với họ được 2 năm, tôi chỉ rút ra được một kết luận, ấy là bất luận một cô gái trong sáng, đáng yêu, dịu dàng, đoan trang hay liễu yếu đào tơ đến đâu, thì tư thế vén gấu váy đếm lông chân của họ cũng giống nhau cả. Thậm chí họ còn dám gọi tôi đưa hộ giấy qua khe dưới cửa buồng vệ sinh.
                          Đến lúc để Khinh vũ phi dương xuất hiện rồi. Từ khi cô ấy có trục trặc về đầu óc để có thể viết mail cho tôi bảo rằng tôi rất thú vị, tôi luôn mong thấy cô ấy online. Nhưng rất tiếc, chúng tôi toàn là đi chệch qua nhau. Vì vậy tôi chỉ có thể trả lời mail cho cô ấy. Để chứng minh khả năng tiên đoán của cô ấy, tôi sẽ cố gắng rèn luyện để trở thành một người thú vị. Vì thế tôi gửi mail cho cô ấy, cô ấy mail trả lời, tôi lại trả lời mail trả lời của cô ấy, cô ấy lại trả lời thư tôi trả lời cô ấy. Thế là, câu nói “Oán oán tương báo, biết bao giờ kết thúc” đã linh nghiệm. Mặc dù nói oan gia nên giải, không nên kết, nhưng oán thù giữa tôi và cô ấy lại ngày một sâu thêm.
                          Thực ra điều khiến tôi chú ý đến cô ấy, cũng là một plan của cô ta:
                          “Tôi múa nhè nhẹ, giữa đám người chen lấn. Ánh mắt lạ lùng của anh nhìn tôi, ái ngại cũng được, vui thích cũng chẳng sao, chẳng thể làm bước chân tôi lúng túng. Bởi điều khiến tôi cất điệu múa, không phải là ánh mắt chú ý của anh, mà bởi sự trẻ trung trong tim tôi.”
                          Tôi không thể liên hệ một cô gái như vậy với khái niệm khủng long. Nhưng nếu quả thật cô ấy là khủng long, tôi cũng muốn để khủng long này được bữa no nê. Ấy là chết dưới miệng khủng long, là quỉ cũng phong lưu. A Thái có lẽ nhìn ra sự khác lạ của tôi, nên không ngừng khuyên giải. Tình cảm trên mạng, chơi cho vui thôi, đừng bao giờ thành thật. Bởi những thứ ảo, chẳng bao giờ dám phơi bày dưới nắng mặt trời. Hãy để Thượng đế là thượng đế, Caesar là Caesar. Mạng là mạng, hiện thực là hiện thực. Bởi vì mỗi một người nấp đằng sau những ID bằng chữ cái tiếng Anh, chưa nói đó là người tốt hay hư, đẹp hay xấu, đến đó là nam hay nữ cũng chưa chắc, tình yêu tình báo nỗi gì?
                          Cũng không nên trách A Thái bạc tình và phiến diện. Từ khi anh ta bị bồ đá năm 20 tuổi, anh ta bắt đầu đùa cợt với nữ nhi. Thường nói: kẻ bị rắn cắn một lần, 10 năm trông thấy dây gàu vẫn còn kinh. Thế nên từ sau khi bị rắn cắn, Thái học được cách lột da rắn, lại còn thích ăn chả rắn. Hơn nữa, những cô bạn quen qua mạng của Thái lại chẳng thiếu nhưng kẻ đi tìm sự mới lạ trong chốc lát. Có người mới quen lần đầu đã hỏi ngay: “Chàng có muốn lên giường?”. Thế là đáp: “Mỹ nhân khó tìm, có thân đã tốt”. Vậy nên trừ khủng long ra, cậu ta thông thường sẽ trả lời rằng: “chỉ mong nàng có niềm vui, tiểu sinh tôi đâu dám chối từ”. Bên kia lại hỏi “ Your place or my place?”. Anh ta lại trả lời: “Muốn tha muốn giết tùy ý nàng, quan trọng là ở với ai, chứ không phải là ở chỗ nào”. A Thái ghê thật, đến cả những lúc như thế, vẫn còn “chi hồ giả dã” một phen. Ghê hơn nữa là, thường thì anh ta mang các cô ấy về phòng, đuổi tôi lang thang ra đầu đường.
                          Trong một đêm sâu, khổ sở ngồi làm các phương trình, tiếng mèo hoang gọi tình bên ngòai phòng thí nghiệm vọng vào đứt đoạn. 3 tiếng dài, một tiếng ngắn, chắc là 3h 15phút sáng. Tôi lên mạng lượn một chút. Thông thường thời điểm này số người lên mạng là ít nhất, nhưng số kẻ đang chán chường hoặc thiếu vắng khác giới chiếm nhiều nhất. Nếu gặp được một đôi cô khác người để “nhìn rừng mơ chống cơn khát”, cũng gọi được là thú vị. A Thái nói rằng, sự phòng vệ của các cô càng về đêm càng lỏng lẻo, càng dễ để bạn đánh hết bóng.
                          Đúng lúc này máy tính phát ra tiếng tít tít. Hay quá, có cá cắn câu. Chẳng rõ cô nào chán đời hận kiếp giữa đám dã thú giống đực đói khát đã chọn tôi làm đối tượng gửi message. Bất giác tôi không kìm được nước bọt của sự an ủi đầy lên trong miệng.
                          Trên màn hình hiện ra:
                          “Chào Đầu gấu… muộn thế này mà vẫn chưa ngủ à?”
                          Trời đất ơi… không lẽ nào! Sao lại là Khinh vũ phi dương! Cô bé không biết là tóc bay hay là váy lượn này.
                          In every life we have some trouble
                          When you worry you make it double
                          Don't worry, be happy...
                          ------------------------------------
                          Mob: 0903235579

                          Ghi chú


                          • #14
                            Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

                            Lần đầu thân mật(phần 2)

                            Vội vàng nuốt ngược nước bọt đang chực rơi ra, thở sâu vài lần. A Thái lúc này lại không biết đang nằm duỗi trên chiếc giường nào, để lúc nguy nan thế này chỉ có mình tôi đơn thương độc mã nghênh chiến. Biết thế, lúc tối đã bảo A Thái ăn chay, không được sát sinh. Làm sao bây giờ? Với chút tài hài hước hèn mọn và lối ăn nói hơi mang chất ngốc nghếch, làm sao để hấp dẫn được cô ấy đây?

                            “Đầu gấu, tôi đang không vui, chẳng ngủ được, anh cũng thế à?”
                            Trời đất quỉ thần! Tất cả tại A Thái, tự dưng lại bảo tôi lấy nick là Đầu gấu. Còn bảo nào là “mang vào chỗ chết để hồi sinh”, đặt nick như thế ngược lại sẽ có tác dụng hấp dẫn các cô gái ngây thơ. Trước đây tôi có nhiều nick, chẳng hạn “Yêu em ngàn năm”, “Jack tình sâu”, “biệt hiệu của tôi là lãng mạn”, “Cười Dương Quá chẳng si tình”, v.v… chẳng lẽ không đầy cá tính đó sao? Bây giờ lại khiến cô ấy gọi tôi là Đầu gấu, nỡ lòng nào!
                            “Tôi cũng đang không vui… chúng mình hai dấu âm thành một dấu dương nhé!”
                            Khó khăn lắm mới rặn ra câu này, toát mồ hôi khắp mình. Thực ra tôi cũng không đến nỗi không vui, chỉ là thuận theo lời của cô ấy. Không nên vừa mới bắt đầu đã tạo cảm giác trái ngược. Nếu lát nữa cô ấy hỏi tôi vì sao cũng không thấy vui, tôi có thể trả lời rằng: “Em không vui, làm sao anh vui được!” Mặc dù nghe có vẻ nịnh bợ, nhưng A Thái vẫn thường nói rằng: “nịnh nọt là điều cơ bản của tình cảm yêu đương”. Con gái là một loại động vật rất kì lạ, họ tin vào những gì nghe thấy hơn vào những gì họ nhìn thấy, cho nên làm mười việc chăm sóc gần gũi an ủi họ chẳng bằng nói một câu êm tai khiến họ xúc động.
                            “ Được thôi!... nhưng anh còn chưa chào em đấy!”
                            Chết thật! hồi hộp tới mức quên luôn cả phép lịch sự cơ bản của loài người. Thế mà tôi đã từng được gọi là Sách giáo khoa về phẩm hạnh, Trạng nguyên đạo đức v.v… nhiều danh hiệu trong Khoa. Nếu để các em năm dưới biết điều vừa xảy ra, tất khiến các em mất đi một đối tượng để tương tư!
                            “ Cô bé có mái tóc dài tung bay, chào em!”
                            Trong lòng tôi, chỉ mong rằng cô ấy có mái tóc dài tung bay, chứ không phải là váy. Thế rồi rất tự nhiên, cảm thấy cô ấy nhất định để tóc dài. Thượng đế phù hộ cho con, đừng để con đoán nhầm!
                            “Ối!... Sao anh biết em để tóc dài?”
                            Bingo! Thế mà tôi lại đoán trúng phóc, tốt quá đi, có thể chứng minh là cô ấy không bị dở hơi rồi. Tình hình này sao mà khoan khoái quá.
                            “Tôi không những biết em để tóc dài, tôi còn biết em không thường mặc váy….”
                            Muốn đánh cược, thì phải đặt lớn một chút, nếu lần này để tôi đóan trúng, chắc thiên hạ sắp được thái bình đến nơi rồi.
                            “Ôi again?... ngay cả chuyện bổn cô nương không thích mặc váy mà anh cũng biết?”
                            Ông Trời ạ, sao lại ưu ái tôi đến thế? Tôi chẳng qua chỉ thật thà hơn mọi người chút ít, thành khẩn hơn mọi người chút ít, cũng không nhất thiết phải thưởng tôi hậu hĩ thế này!
                            “Anh chỉ nghĩ rằng em có một đôi chân rất đẹp… vì thế không nên để làn váy che đi những đường nét đẹp ấy…”
                            Sự huấn luyện đặc biệt của A Thái quả nhiên có tác dụng. Anh ta bảo rằng còn trai nhất định phải biết nói ngọt. Khi con trai lời ngon tiếng ngọt, kẻ thù lớn nhất không phải là cái tai của phụ nữ mà chính là cái bao tử của mình. Nếu khi tôi nói ra những điều nịnh bợ a dua thớ lợ và sống sượng mà không thấy dạ dày bị chuột rút, thì tôi có thể xuất sư hành đạo được rồi. Nay tôi kể như đã tốt nghiệp về nước.
                            “A,….
                            Đây là đặc quyền của các cô trên mạng. Khi họ không biết phải trả lời bạn như thế nào, bèn dùng “A” hoặc nụ cười “ ” để cho qua. Đó là một chiêu cao thủ, không những tỏ ra chấp nhận mà không lộ tì vết, lại vẫn giữ được một thái độ tựa như chẳng can hệ gì đến cô ấy.
                            “Đã thấy vui hơn chưa? Tiểu thư Kinh vũ phi dương xinh đẹp?”
                            Mặc dù rất tò mòvì sao cô ấy không vui, nhưng tuyệt đối không thể hỏi trực tiếp như vậy. Bởi khi con gái đang buồn, tình cảm rất không ổn định, nếu đơn đao đánh thẳng mà hỏi trực tiếp ắt làm họ cảm thấy bực bội khó chịu. Ngộ nhỡ cô ta mới bị làm sao, đánh mất cái gì quí giá, hoặc giả đạp phải cái gì bẩn thỉu, chắc tôi sẽ bị chửi cho tơi bời. Cho nên, thay đổi cách hỏi sẽ phù hợp với binh pháp Tôn Tử: “Vu hồi cận kích” và “Dụ định thâm nhập”. Hơn nữa, nể mặt tôi đã khen cô ấy xinh đẹp, cái gọi là không nể tăng cũng phải nể Phật, nhất định chẳng đến nỗi cô ấy trở mặt giữa đường!?
                            “Vâng … vui nhiều rồi … Tiên sinh Đầu gấu đáng yêu à”

                            Đáng yêu ư? Tính từ này, mặc dù không được thoả mãn tôi cho lắm, nhưng còn chấp nhận được. Nhưng Đầu gấu thì có đáng yêu đến mấy vẫn chỉ là đầu gấu mà thôi. Ngay mai phải nghĩ ra một cái nick nho nhã hơn mới được.
                            “Biết em vui lên…. Tôi cũng vui theo rồi đấy… em bảo có lạ không?”
                            Câu chực sẵn của lúc nãy đã phát huy rồi đây. Rõ là đang nịnh đầm, nhưng vẫn vẻ như đang tự nhiên vô can. Ấy cái gọi là “Nịnh mà như chẳng nịnh”. Đây còn là chân quyết của Độc cô cửu kiếm trong “Vô chiêu thắng hữu chiêu”.
                            …. Đầu gấu, em phải đi ngủ rồi… 10 giờ sáng mai lên mạng nói chuyện với em nhé?”
                            Xét phản ứng của cô ấy, chiêu nịnh đầm vừa xong đã sử rất vừa vặn, bất luận về lực ra đòn hay vị trí tấn công. Ở với A Thái bao lâu nay thật chẳng uổng công.
                            “Lên rừng xuống biển cũng không chối từ… nữa là lên mạng nói chuyện với em!”
                            Trời ôi, sao tôi lại đột nhiên có được câu nói sâu sắc đến vậy? Câu này tầm cỡ vào loại 10 câu hay nhất trên mạng trong năm. Tôi nghĩ, Đường Bá Hổ có mà sống lại, cũng chỉ đến thế là cùng. Mặc dù nói tôi được sự huấn luyện của A Thái, nhưng đã là màu xanh có gốc từ lam, mà xanh hơn lam rồi. Càng hiếm hoi bởi khi gõ cây này, ngón tay chẳng run chút nào. Xem ra tôi cũng có năng khiếu lăn lộn trong tình trường đây. Tôi thực sự thấy xúc động trước tài năng của chính mình…
                            “Vâng , vậy sáng mai gặp lại nhé, Goodnight Đầu gấu”
                            “Xin được đính chính một chút, phải là sáng nay gặp lại chứ…. Goodnight you too”
                            Xuống khỏi mạng, không thể kìm được bắt chước quảng cáo trên T.V gào lên “Trúng rồi, trúng rồi!” Xem ra thì lần đánh này, có thể đánh hết bóng đây. Tiếng mèo hoang gọi bạn bên ngoài phòng nghe sao mà rõ thế.
                            “À á, cho tôi li nước tăng cường, để tôi một đêm không ngã …”
                            Nghe thấy lời hát cải biên một cách tệ hại từ bài hát của Lưu Đức Hoa, chắc chắn là A Thái đã về. Xem ra, tối nay lại có cô nào gặp phải tay độc thủ.
                            A Thái từng nói, không phải anh ta không muốn ổn định, nhưng vì điều kiện của anh ta xịn quá, trái lại làm cho các cô thấy bất an, cho nên “đâu phải tôi háo sắc, chỉ vì cực chẳng đã”. Rõ ràng là bao biện, nhưng chắc thằng nào cũng có cái tính cách đó của Thái, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Có người vì điều kiện không thể, muốn phong lưu cũng chẳng được. (còn nữa)
                            In every life we have some trouble
                            When you worry you make it double
                            Don't worry, be happy...
                            ------------------------------------
                            Mob: 0903235579

                            Ghi chú


                            • #15
                              Ðề: Mỗi ngày một truyện ngắn hay!

                              Lần đầu thân mật(phần 2-tiếp)
                              Tôi kể với A Thái tôi mới gặp được Khinh vũ phi dương.
                              “Chúc mừng chúc mừng… Hạnh ngộ đến thế… lẽ nào không rượu?”
                              “Đùa à, sáng mai tôi còn phải dậy sớm đây, uống rượu vào hỏng việc.”
                              “Cũng đúng, chờ cậu thất tình uống luôn một thể”
                              “Ôi cha! phảng phất có vẻ anh đang trù ẻo tôi….”
                              “Việc gì tôi phải phảng phất… Tôi đang trù anh thực sự”
                              “Horse’s, Nếu không phải nể tình tôi đánh không lại anh, anh đã máu phun ngũ bộ rồi đó.”
                              “Đầu gấu ơi, đừng giận, tôi chỉ đang dùng phép hồng thuỷ chặn mãnh thú của ngành tâm lí học thôi. Khi anh đang tràn trề hi vọng, phải tạt cho anh gáo nước lạnh, có thế anh mới vững vàng tiến bước, chiếm đất, công thành.”
                              Thực ra thế cũng đúng, nếu không có gáo nước lạnh ấy, tôi chắc sẽ vì tự đắc mà hỏng chuyện.
                              Tôi là người lộn ngược đêm với ngày. Thức dậy lúc 10h sáng đối với tôi có chút khó khăn.
                              “A Thái à, sáng mai tôi phải dậy sớm” Nhưng trông cái dáng anh ta, chẳng mong được đánh thức mất rồi. Tôi đặt hai đồng hồ chuông liền. Một cái để bên giường, một cái đặt ở góc xa giường nhất. Như thế mới đảm bảo đồng hồ sẽ không đánh thức một mình ngón tay trỏ của tôi.
                              “Đầu gấu… sao lại khéo thế này”
                              Cũng tạm thôi, mặc dù ngủ hơi quá đà, nhưng vẫn đảm bảo online đúng 10h!
                              “Thật ấy, sao lại khéo đến vậy”
                              Con gái quả là một động vật kì quặc hết sức. Rõ ràng đã ước hẹn hẳn hoi, lại làm ra vẻ tình cờ. Hẳn là tiêm nhiễm quá liều tiểu thuyết của Quỳnh Dao! Họ luôn cho rằng những chàng trai gặp gỡ tình cờ nhờ duyên phận mới là hoàn hảo. Hơn nữa cái đẹp của con trai lại tỉ lệ thuận với mức lãng mạn của sự tình cờ.
                              “Đầu gấu à, anh nói khoác”
                              “Khoác á! Được, để tôi lấy ví dụ. Chàng trai gặp trên bãi biển vào mùa hè, nhất định sẽ biết chạy bộ, có khuôn mặt thô tháp, nước da đồng đúc, đôi mắt sáng tựa biển xanh, và còn có tiếng cười âm vang khoẻ khoắn. Sau đó, anh ta sẽ vừa gọi tên nữ nhân vật chính, vừa lao về phía cô ấy, rồi ôm bổng cô ấy, quay ngược chiều kim đồng hồ 3 vòng…”
                              “Đầu gấu à, anh vẫn nói khoác…..”
                              “Không thích mùa hè ư? Được, chuyển sang mùa khác.Người con trai gặp trên đường phố vào mùa thu, nhất định phải có một đôi kính, phải có dáng vẻ nho nhã học hành, trong tay kẹp một cuốn thơ, tốt nhất là đang đạp lên thảm lá vàng khô, tiếng lá xào xạc. Miệng lẩm nhẩm những câu thơ trữ tình lãng mạn, nhẹ nhàng và sâu lắng khi nói với nữ nhân vật chính rằng cô ấy còn đẹp hơn Thơ.”
                              “Đầu gấu à, anh vẫn đang nói lung tung….”
                              “Tôi lung tung? Được, không nói vấn đề thời gian tình cờ, nói về địa điểm.Tình cờ gặp chàng trai trên núi vắng người. Chàng trai đó nhất định có mái tóc dài, dáng dấp của một nghệ sĩ, mang theo bộ giá vẽ, vài tấm toan, tốt nhất là phải có rất nhiều chú chim đang đậu sau lưng anh, xem anh vẽ. Sau đó, nữ nhân vật chính có thể là cởi bỏ y phục để làm người mẫu cho hoạ sĩ, hoặc lặng lẽ ngắm nghía sự chuyên tâm của anh ta.”

                              “Đầu gấu, anh đầu anh bị nóng rồi..”
                              “Nóng đầu? Được, đổi sang một địa điểm văn minh “đô thị” hơn. Người con trai tình cờ gặp trong quán Bar, nhất định có bộ râu đậm, có dáng vẻ lôi thôi chán chường, miệng ngậm thuốc lá, uống rượu mạnh chứ không phải bia Đài Loan, tốt nhất còn có thêm đôi mắt lạnh lùng. Sau đó, nữ nhân vật chính bị mấy gã say trêu cợt, còn anh ta, dũng cảm và kịp thời, đánh đuổi lũ kia.”
                              “Đầu gấu à, những điều này đều rất lãng mạn”
                              “Lãng mạn ư? Thưa cô, lãng mạn có thể chỉ tồn tại trong các tình tiết của tiểu thuyết. Trong cuộc sống hiện thực này, chạy bộ trên bờ biển có thể dẫm phải mảnh chai, sau đó phải đưa đi cấp cứu. Hoặc có thể nữ nhân vật chính nặng quá, khiến cơ tay của anh ta bị kéo dãn, bị thương. Chàng trai đạp trên thảm lá mùa thu có thể đạp phải phân chó, bởi vì trong đống lá rụng rất hay có phân chó. Phân chó rất không thơm, vì thế có thể anh ta sẽ không nhẩm thơ nữa, mà nhẩm tam tự kinh. Chàng trai gặp trong núi vắng người, chim xung quanh sẽ bĩnh lên đầu anh, hoặc khi nữ nhân vật chính thoát y làm mẫu, anh ta chê mỡ ở eo và mông quá nhiều để rồi bị cô ta tẩn cho một trận. Còn chàng trai gặp trong quán bar đông đúc, có thể không mang đủ tiền mà phải ở lại rửa chén, hoặc có thể lúc đánh nhau với người ta bị đánh cho bỏ chạy. Bởi vì chẳng có lí do gì để người tốt lúc nào cũng đánh thắng.”
                              “Đầu gấu! Anh có thù hằn gì với lãng mạn không vậy?”
                              “Có thù với lãng mạn? Đương nhiên là không. Tôi chỉ rút ra một vài kết luận trên quan điểm của môn thống kê học. Bởi vì những loại hình đàn ông kể trên, bất kể là loại Tráng kiện, Thư sinh, Nghệ sĩ hay Lôi thôi, đặc điểm chung lớn nhất giữa họ chính là Cao to chứ không phải Đẹp trai! Có một số tiểu thuyết cố ý để nhân vật chính không được đẹp trai cho lắm. Nhưng chẳng ai dám để cho nhân vật chính lùn. Nay vì tôi không cao, nên tôi muốn kháng nghị.”
                              “Đầu gấu à! … toà huỷ bỏ kháng nghị.”
                              Tôi thực sự là loại người vô duyên và nhạt nhẽo ở cấp độ cao. Sao tự dưng lại đi thảo luận về những điều này với cô ấy ở trên mạng. Đã thế lại còn nói một mạch đến tận trưa.
                              “Đầu gấu à, anh đói bụng chưa?”
                              “Ừ nhỉ, thế em thì sao?
                              “Vâng, đúng là đến giờ ăn trưa rồi. Đầu gấu à….”
                              “Vậy chúng ta có lẽ phải…..”
                              “Đầu gấu à, em chỉ hỏi xem, chứ không có ý mời anh ăn cơm đâu”
                              Tốt thật đấy, tôi không lãng mạn, và em cũng chẳng lãng mạn
                              In every life we have some trouble
                              When you worry you make it double
                              Don't worry, be happy...
                              ------------------------------------
                              Mob: 0903235579

                              Ghi chú

                              Working...
                              X