Bên kia em thấy các bác rủ nhau đi offline, để bên này em post chuyện offnai cho các bác nghe.
Đây mới gọi là nghệ thuật kưa gái chứ nị
Cuối cùng thì nàng và chàng đã quyết định offline sau một thời gian chat và cảm thấy "say mê nhau lắm rồi". Sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, nàng đã nghĩ sẵn trong đầu một lý do thật hợp lý để có thể về trước năm giờ. Chẳng là chàng hẹn nàng lúc sáu giờ rưỡi chiều tại một nhà hàng dưới tầng hầm, ngay trung tâm thành phố.
Từ tối hôm qua, nàng đã lục tung tủ áo để cuối cùng đắn đo giữa hai cái đầm. Một cái voan tím với những chấm bi buông xéo nàng đã may từ sinh nhật năm ngoái, hở lưng, mặc vào có thể nhìn thấy rõ là eo nàng rất đẹp. Cái kia màu đen, trông thật sexy. Nàng thích mặc cái màu đen hơn, vì nó đắt tiền hơn, Nàng là thế đấy, khoác một chiếc áo đắt tiền, dù chỉ có mỗi mình biết, cũng đủ khiến nàng tự tin hơn. Thế nhưng cái đầm màu đen lại có vẻ đẹp đàn bà quá, không thích hợp trong buổi hẹn đầu tiên. Thôi được rồi, nàng tự nhủ, mình có đến mười mấy giờ đồng hồ để quyết định mà.
Nhiều tháng trước, khi hẹn hò nhau trên net, chàng đã nói với nàng: "Em nghĩ sao nếu mình đi ăn chiều ở một nhà hàng dưới tầng hầm, trong tiếng nhạc piano, trong ánh đèn cầy ? Và khi người nhạc công kết thúc bản nhạc, anh sẽ xin phép họ để đàn tặng em Tình khúc thứ nhất". Nàng đã ngồi thừ đến mấy phút khi nhận được lời đề nghị quá ư dễ thương này. Một buổi tối dưới ánh nến, đó là niềm mơ ước sâu xa trong tiềm thức của nàng, từ khi còn là một cô bé mười bốn, mười lăm, bắt đầu mộng mơ về những cuộc tình lãng mạn. Thế rồi khi nàng đến thành phố này, cuộc sống và những mối quan hệ công việc, những bữa ăn tối trong nhà hàng thật rôm rả với rất nhiều người thuộc những giới khác nhau đã cuốn phăng những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu nàng. Cho đến khi nàng yêu một người đàn ông, những cuộc hẹn hò cũng không như mong đợi. Anh ấy không thuộc thế giới của nàng, công việc của những ngày rong ruổi trong các tour du lịch đã đủ khiến anh mệt mỏi lắm rồi. Những buổi hẹn hò vội vã, cách anh đến với nàng cũng vội vã khiến nàng dần rời xa những suy nghĩ viển vông. Thế nên hôm nay, khi một người đàn ông ít nhiều khiến nàng thấy rất có cảm tình mang đến cho nàng một lời mời như mong ước, nàng thấy xúc động sâu xa.
Chàng đã gửi cho nàng "kịch bản" về cuộc offline rất lâu trước đó với những chi tiết hết sức hấp dẫn, đến mức nàng muốn gặp mặt chàng ngay lập tức. Quên kể với bạn rằng nàng là một cô gái hai mươi lăm tuổi, chưa chồng. Còn chàng, ba mươi tám tuổi, đã có vợ và đứa con trai sáu tuổi. Ấy là chàng nói thế với nàng, chứ nàng có biết gì đâu. Họ đã quen nhau từ tháng mười một năm ngoái, nhưng mãi đến gần nửa năm sau, khi dùng một cái nick khác để chat với chàng, nàng mới phát hiện chàng là một người đàn ông khá hấp dẫn. Khi ấy, nàng cũng định cho chàng biết nàng chính là người đã từng chat với chàng trước đây, nhưng chợt nhận ra rằng mình chẳng tạo ấn tượng sâu sắc gì trước đó, nên nàng đã quyết định giữ bí mật. Nàng bảo rằng nàng bán bia ôm, lên mạng chat tìm... mối. Tất nhiên chàng biết nàng nói dối, nhưng hình như... bia ôm có sức hấp dẫn với chàng, chàng bị cuốn hút vào chuyện ngay lập tức. Sự kiêu hãnh của một cô gái trẻ tự cho mình là trí thức khiến nàng thỉnh thoảng nói những câu mà nàng nghĩ là... rất thông minh. Chàng thú vị gửi message: "Bán bia ôm như em, thì anh cũng muốn đi uống bia chiều nay". Đó là một buổi chiều thứ bảy. Nàng còn nhớ rất rõ vì sáng thứ hai đầu tuần, sau buổi họp toàn công ty, nàng nhảy ngay vào Yahoo! Messenger thì đã thấy tin nhắn của chàng để lại: "Tìm em nhưng không gặp, buồn quá". Quen nhau từ đó. Chàng khen nàng trẻ tuổi mà thông minh, sâu sắc hiếm thấy. (Cho đến sau này khi ngồi một mình ngẫm nghĩ lại, nàng thấy buồn cười cho chính mình. Nàng nghĩ, phụ nữ thật lạ, nhiều khi biết đấy là một lời khen đưa đẩy mà vẫn thích mê, đến mức nàng cũng tưởng là mình thông minh thật). Và người ấy đã khiến nàng vui thật dễ dàng chỉ bằng một câu "Anh thích em. Không cần biết em làm gì". Một câu nói ngọt nhạt, nhưng không sao, nàng thích là được, chàng thực sự cuốn hút nàng rồi. Mỗi khi vào mạng trước để chờ chàng, nàng luôn thấy xao xuyến lúc nick chàng nhấp nháy báo hiệu tin nhắn đến. Mãi về sau, rộn ràng ấy vẫn mới nguyên như những ngày đầu mới quen. Chưa bao giờ nàng ghét những ngày chủ nhật như lúc này, vì đó là ngày họ không online, chàng cần phải có thời gian cho việc riêng tư của chàng. Nàng không quan tâm ngày chủ nhật chàng làm gì, đúng ra là nàng không dám nghĩ đến ngày chủ nhật của chàng vì biết chắc đó là ngày chàng dành cho vợ con. Trừ ngày ấy ra, những ngày còn lại đều đáng yêu. Một hôm, nàng gửi qua bưu điện đến công ty chàng cuốn sách nổi đình nổi đám của một nhà văn nữ người Trung Quốc mà nàng vẫn thường nhắc mỗi khi hai người bàn đến chuyện "như cách yêu của chúng ta hôm nay" (theo cách nói của chàng). Chàng hỏi: "Em còn nhớ chi tiết nhỏ nào trong quyển này không ?". Nàng trả lời: "Còn, đó là chi tiết Tuệ nằm trong bồn tắm, say rượu và lần lượt gọi điện cho những người đàn ông". Nàng kết luận thêm, đàn ông có ba loại: loại vồn vã, loại lạnh lùng, và loại không thích bị làm phiền. Anh thuộc... loại nào ? "Anh nghĩ đàn ông có ba diễn biến tâm trạng, ban đầu vồn vã, sau lạnh lùng và cuối cùng không thích bị làm phiền". Tự nhiên nàng thấy buồn buồn, vì nàng nghĩ cuối cùng rồi anh cũng thế với nàng.
(còn nữa)
Đây mới gọi là nghệ thuật kưa gái chứ nị
Một buổi Offline - Huỳnh Cẩm Anh
Cuối cùng thì nàng và chàng đã quyết định offline sau một thời gian chat và cảm thấy "say mê nhau lắm rồi". Sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, nàng đã nghĩ sẵn trong đầu một lý do thật hợp lý để có thể về trước năm giờ. Chẳng là chàng hẹn nàng lúc sáu giờ rưỡi chiều tại một nhà hàng dưới tầng hầm, ngay trung tâm thành phố.
Từ tối hôm qua, nàng đã lục tung tủ áo để cuối cùng đắn đo giữa hai cái đầm. Một cái voan tím với những chấm bi buông xéo nàng đã may từ sinh nhật năm ngoái, hở lưng, mặc vào có thể nhìn thấy rõ là eo nàng rất đẹp. Cái kia màu đen, trông thật sexy. Nàng thích mặc cái màu đen hơn, vì nó đắt tiền hơn, Nàng là thế đấy, khoác một chiếc áo đắt tiền, dù chỉ có mỗi mình biết, cũng đủ khiến nàng tự tin hơn. Thế nhưng cái đầm màu đen lại có vẻ đẹp đàn bà quá, không thích hợp trong buổi hẹn đầu tiên. Thôi được rồi, nàng tự nhủ, mình có đến mười mấy giờ đồng hồ để quyết định mà.
Nhiều tháng trước, khi hẹn hò nhau trên net, chàng đã nói với nàng: "Em nghĩ sao nếu mình đi ăn chiều ở một nhà hàng dưới tầng hầm, trong tiếng nhạc piano, trong ánh đèn cầy ? Và khi người nhạc công kết thúc bản nhạc, anh sẽ xin phép họ để đàn tặng em Tình khúc thứ nhất". Nàng đã ngồi thừ đến mấy phút khi nhận được lời đề nghị quá ư dễ thương này. Một buổi tối dưới ánh nến, đó là niềm mơ ước sâu xa trong tiềm thức của nàng, từ khi còn là một cô bé mười bốn, mười lăm, bắt đầu mộng mơ về những cuộc tình lãng mạn. Thế rồi khi nàng đến thành phố này, cuộc sống và những mối quan hệ công việc, những bữa ăn tối trong nhà hàng thật rôm rả với rất nhiều người thuộc những giới khác nhau đã cuốn phăng những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu nàng. Cho đến khi nàng yêu một người đàn ông, những cuộc hẹn hò cũng không như mong đợi. Anh ấy không thuộc thế giới của nàng, công việc của những ngày rong ruổi trong các tour du lịch đã đủ khiến anh mệt mỏi lắm rồi. Những buổi hẹn hò vội vã, cách anh đến với nàng cũng vội vã khiến nàng dần rời xa những suy nghĩ viển vông. Thế nên hôm nay, khi một người đàn ông ít nhiều khiến nàng thấy rất có cảm tình mang đến cho nàng một lời mời như mong ước, nàng thấy xúc động sâu xa.
Chàng đã gửi cho nàng "kịch bản" về cuộc offline rất lâu trước đó với những chi tiết hết sức hấp dẫn, đến mức nàng muốn gặp mặt chàng ngay lập tức. Quên kể với bạn rằng nàng là một cô gái hai mươi lăm tuổi, chưa chồng. Còn chàng, ba mươi tám tuổi, đã có vợ và đứa con trai sáu tuổi. Ấy là chàng nói thế với nàng, chứ nàng có biết gì đâu. Họ đã quen nhau từ tháng mười một năm ngoái, nhưng mãi đến gần nửa năm sau, khi dùng một cái nick khác để chat với chàng, nàng mới phát hiện chàng là một người đàn ông khá hấp dẫn. Khi ấy, nàng cũng định cho chàng biết nàng chính là người đã từng chat với chàng trước đây, nhưng chợt nhận ra rằng mình chẳng tạo ấn tượng sâu sắc gì trước đó, nên nàng đã quyết định giữ bí mật. Nàng bảo rằng nàng bán bia ôm, lên mạng chat tìm... mối. Tất nhiên chàng biết nàng nói dối, nhưng hình như... bia ôm có sức hấp dẫn với chàng, chàng bị cuốn hút vào chuyện ngay lập tức. Sự kiêu hãnh của một cô gái trẻ tự cho mình là trí thức khiến nàng thỉnh thoảng nói những câu mà nàng nghĩ là... rất thông minh. Chàng thú vị gửi message: "Bán bia ôm như em, thì anh cũng muốn đi uống bia chiều nay". Đó là một buổi chiều thứ bảy. Nàng còn nhớ rất rõ vì sáng thứ hai đầu tuần, sau buổi họp toàn công ty, nàng nhảy ngay vào Yahoo! Messenger thì đã thấy tin nhắn của chàng để lại: "Tìm em nhưng không gặp, buồn quá". Quen nhau từ đó. Chàng khen nàng trẻ tuổi mà thông minh, sâu sắc hiếm thấy. (Cho đến sau này khi ngồi một mình ngẫm nghĩ lại, nàng thấy buồn cười cho chính mình. Nàng nghĩ, phụ nữ thật lạ, nhiều khi biết đấy là một lời khen đưa đẩy mà vẫn thích mê, đến mức nàng cũng tưởng là mình thông minh thật). Và người ấy đã khiến nàng vui thật dễ dàng chỉ bằng một câu "Anh thích em. Không cần biết em làm gì". Một câu nói ngọt nhạt, nhưng không sao, nàng thích là được, chàng thực sự cuốn hút nàng rồi. Mỗi khi vào mạng trước để chờ chàng, nàng luôn thấy xao xuyến lúc nick chàng nhấp nháy báo hiệu tin nhắn đến. Mãi về sau, rộn ràng ấy vẫn mới nguyên như những ngày đầu mới quen. Chưa bao giờ nàng ghét những ngày chủ nhật như lúc này, vì đó là ngày họ không online, chàng cần phải có thời gian cho việc riêng tư của chàng. Nàng không quan tâm ngày chủ nhật chàng làm gì, đúng ra là nàng không dám nghĩ đến ngày chủ nhật của chàng vì biết chắc đó là ngày chàng dành cho vợ con. Trừ ngày ấy ra, những ngày còn lại đều đáng yêu. Một hôm, nàng gửi qua bưu điện đến công ty chàng cuốn sách nổi đình nổi đám của một nhà văn nữ người Trung Quốc mà nàng vẫn thường nhắc mỗi khi hai người bàn đến chuyện "như cách yêu của chúng ta hôm nay" (theo cách nói của chàng). Chàng hỏi: "Em còn nhớ chi tiết nhỏ nào trong quyển này không ?". Nàng trả lời: "Còn, đó là chi tiết Tuệ nằm trong bồn tắm, say rượu và lần lượt gọi điện cho những người đàn ông". Nàng kết luận thêm, đàn ông có ba loại: loại vồn vã, loại lạnh lùng, và loại không thích bị làm phiền. Anh thuộc... loại nào ? "Anh nghĩ đàn ông có ba diễn biến tâm trạng, ban đầu vồn vã, sau lạnh lùng và cuối cùng không thích bị làm phiền". Tự nhiên nàng thấy buồn buồn, vì nàng nghĩ cuối cùng rồi anh cũng thế với nàng.
(còn nữa)
Ghi chú