QUẢNG CÁO ĐẦU TRANG

Collapse

Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

Collapse
X
 
  • Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

    Hello every body!!!
    Mình chưa bao giờ làm 1 bài thơ cho ra hồn cả. Thế mà sáng nay tự nhiên lại có hứng làm thơ, thế là cầm bút viết liền. Mình định gửi tặng bài này cho một người, nhưng chỉ sợ người ta không biết đó là thơ thôi . Hi vọng trong diễn đàn này có cao thủ, chỉ giáo giúp mình để mình hoàn thành nó và gửi cho bạn ấy...


    Anh có biết em đã quên anh
    từ ngày nào
    không anh??

    Ngày anh nói với em
    Anh yêu em!
    Làm sao quên anh được?
    Em cũng yêu anh nhiều!

    Ngày anh nói với em
    Anh là kẻ lạnh lùng.
    Làm sao quên anh được?
    Em sẽ sưởi ấm anh!

    Ngày anh nói với em
    Anh là kẻ bỏ đi.
    Làm sao quên anh được?
    Em chỉ yêu anh thôi!

    Ngày anh nói với em
    Hãy quên anh đi!
    Làm sao quên anh được?
    Vẫn yêu anh vô vàn!!!

    Ngày anh nói với em
    Đừng làm phiền anh nữa!
    Làm sao quên anh được?
    Vậy mà... em đã quên!

    9h00 ngày 15/11/2005

    Mình còn chưa biết đặt tên bài này là gì nữa...
    Ah, xin giới thiệu một chút, 2 nhân vật chính ở đây là một K45 và một K46 trường ĐH Xây Dựng.
    Hihi, mong được chỉ giáo thêm!!!
    Last edited by keptoc; 15-11-2005, 10:52 AM.
    Một ngày nào đó, anh mong được cưới ...
    một ai đó, chứ không phải là em

  • #2
    Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

    Tiếc quá, lão già này không được tình cảm lắm, hơi khô khan nên không nghĩ ra được tên hay để đặt cho bài thơ này. Hay thử đặt là:
    [CENTER]"Anh vô tình, vô tâm; Em tuyệt tình, tuyệt tâm"[/CENTER]
    Giống truyện chưởng Phong Vân lắm.
    Khà Khà Khà

    Ghi chú


    • #3
      Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

      Thơ chi mà chẳng có vần gì vậy bác?
      Kết thúc bất ngờ quá

      Ghi chú


      • #4
        Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

        Nguyên văn bởi anfrohel
        Xin fép ták zả cho mình gửi bài thơ này tới 1 người nhé. Zờ này nàng đã qên tôi, zù rằng ngày xửa ngày xưa nàng bảo không qên khi tôi nói: anh lạnh lùng, anh zô kảm, anh không kó zì để em iêu...
        Ủa, nàng đó không phải là mình đấy chứ?, ặc ặc???
        Mà bạn định tặng bài thơ đó cho nàng hả, không sợ nàng cười cho thúi mũi hả? Mình còn đang nhờ các cao thủ ở đây góp ý mà, vì mình cũng sợ bị thúi mũi lém
        Một ngày nào đó, anh mong được cưới ...
        một ai đó, chứ không phải là em

        Ghi chú


        • #5
          Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

          Tho la gi?
          Tho la hoi tho tam hon. Co khi nong bong, co khi lanh ngat, co khi don dap co khi sau lung...
          Thay cho nhung loi noi ay la hinh anh, la cai gi hu hu thuc thuc de nguoi doc phai suy dien... ngam cuu va tham thau... the la co tho

          Em thay minh trong anh mat anh
          nho nhoi qua
          Chua bao gio em the ca
          vi em da quen anh


          Moi nguoi co mot cach cam xuc tho, tam hon tho va tieng tho, em cu la em thi moi hay duoc, quan trong nhat la phai co hinh tuong ro rang...
          Last edited by Tin cầu ĐHXD; 15-11-2005, 05:26 PM.

          Ghi chú


          • #6
            Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

            Nguyên văn bởi keptoc
            Ngày anh nói với em
            Hãy quên anh đi!
            Làm sao quên anh được?
            Vẫn yêu anh vô vàn!!!
            Hic! "nó" bảo em quên "nó" đi thì em quên xừ nó đi, tội wái j` mà nhớ cho tốn notron thần kinh
            Chắc tại lúc "nó" nói yêu em thì lúc đấy "nó" chưa yêu thật lòng đấy
            Tặng em mấy câu thơ để lần sau thằng nào ngỏ lời thì có cái để mà dặn dò "nó" nhé

            Nửa cốc nước đủ làm vơi cơn khát
            Nửa vầng trăng đủ để mộng mơ
            Nửa sự thật không còn là sự thật
            Tình yêu không một nửa bao giờ!
            Tình yêu như chó với mèo
            Yêu nhau một lúc mèo trèo lên cây
            Chó nhìn, đôi mắt thơ ngây
            Dậm chân xuống đât..mẹ mày xuống không

            Ghi chú


            • #7
              Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

              hehe, keptoc cứ đặt tên bài thơ đó là: "Em vẫn chưa quên anh"

              hehe, quên rồi thì làm sao mà keptoc có thể cảm hứng ra bài thơ hay và có "hồn" vậy được... nên cứ đặt tên bài thơ cho đúng "tâm trạng" đáy lòng đi há....

              Quyên rồi mà còn tìm người ta để tặng thơ hả.... huhuu...

              Ghi chú


              • #8
                Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

                Tên của bài thơ này nên là 1 câu hỏi. Ví dụ : Em đã quên?
                Vì từ quên lặp lại khá nhiều, không hiểu lúc nào em quên thật. Câu kết của bài thơ cũng nên là dấu hỏi chấm, sẽ để lại nhiều suy tư cho người đọc hơn, nếu dùng dấu chấm than thì chẳng còn gì nữa. Vì thực ra chính tác giả cũng không thể hiểu cô gái còn nhớ hay đã quên.
                Đây là cách nghĩ của mình về bài thơ này. Nhiều lúc cố quên nhưng có quên được không?

                Ghi chú


                • #9
                  Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

                  Em đã quên?

                  Anh có biết rằng em
                  đã quên đi tất cả
                  từ lúc nào không anh??

                  Ngày anh nói với em
                  Anh yêu em nhiều lắm
                  Làm sao quên anh được?
                  Em cũng yêu anh nhiều!

                  Ngày anh nói với em
                  Anh lạnh lùng, vô cảm.
                  Làm sao quên anh được?
                  Em sẽ sưởi ấm anh!

                  Ngày anh nói với em
                  Anh thật vô tích sự.
                  Làm sao quên anh được?
                  Em chỉ có mình anh!

                  Ngày anh nói với em
                  Hãy quên anh đi nhé.
                  Làm sao quên anh được?
                  Vẫn yêu anh vô vàn!!!

                  Ngày anh nói với em
                  Đừng làm phiền anh nữa!
                  Làm sao quên anh được?
                  Vậy mà... em đã quên?

                  Xin lỗi vì đã sửa chữa linh tinh vào một bài thơ hay như vậy. Nhưng đây cũng là tâm trạng của mình.

                  Ghi chú


                  • #10
                    Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

                    Nguyên văn bởi kthung
                    Tên của bài thơ này nên là 1 câu hỏi. Ví dụ : Em đã quên?
                    Vì từ quên lặp lại khá nhiều, không hiểu lúc nào em quên thật. Câu kết của bài thơ cũng nên là dấu hỏi chấm, sẽ để lại nhiều suy tư cho người đọc hơn, nếu dùng dấu chấm than thì chẳng còn gì nữa. Vì thực ra chính tác giả cũng không thể hiểu cô gái còn nhớ hay đã quên.
                    Đây là cách nghĩ của mình về bài thơ này. Nhiều lúc cố quên nhưng có quên được không?
                    Mấu chốt vấn đề là ở đó anh ạ. Em thực sự muốn quên từ lâu rùi, nhưng thật khó, và em ko thể quên. Bây giờ, khi bít thực ra em đã chỉ làm phiền người ta, gây khó chịu cho người ta thôi, em mới chẳng còn lý do gì để nhớ nữa...
                    Nhiều lúc, em đã nghĩ mình ko thể quên một người mình đã yêu tha thiết một cách dễ dàng được, và em thấy sợ khi nghĩ rằng tình yêu đó chỉ hời hợt thế thôi sao?! Bạn ấy luôn nói với em rằng rồi tình cảm sẽ thay đổi theo thời gian. Còn em thì đã nghĩ mình sẽ mãi yêu bạn ấy, và em đã yêu bạn ấy lâu lắm rùi. Vậy mà em đã...
                    Có thể là em chưa quên hẳn, nhưng điều tất yếu sẽ là như thế, ko có 1 kết cục nào tốt đẹp hơn. Và em muốn dùng dấu chấm than ở đây. Ạnh có tin rằng em cũng sợ dấu chấm than đó lắm không? Nhưng chỉ có dấu chấm than là hợp lý thôi...
                    Bài thơ anh sửa cho em chỉnh về câu từ hơn, nhưng em cảm thấy nó chỉnh quá, nên ko được "mãnh liệt" như ý của em. Nhưng em thích bài đó lắm. Cảm ơn anh đã góp ý cho em nha!!!
                    Một ngày nào đó, anh mong được cưới ...
                    một ai đó, chứ không phải là em

                    Ghi chú


                    • #11
                      Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

                      Nguyên văn bởi XUAN THUY
                      hehe, keptoc cứ đặt tên bài thơ đó là: "Em vẫn chưa quên anh"

                      hehe, quên rồi thì làm sao mà keptoc có thể cảm hứng ra bài thơ hay và có "hồn" vậy được... nên cứ đặt tên bài thơ cho đúng "tâm trạng" đáy lòng đi há....

                      Quyên rồi mà còn tìm người ta để tặng thơ hả.... huhuu...
                      Cảm ơn anh (hay là chị nhờ??? )Xuan Thuy quá xá. Bài thơ đầu tay mà được anh khen tặng tới trời vậy, em quyết định chuyển hướng sang làm nhà thơ mất!!!

                      Nguyên văn bởi huycdc
                      Tặng Em đoạn này "Khi gà trống đuổi theo gà mái thì, Gà mái chạy, ngoái cổ lại và nghĩ không biết mình chạy có nhanh quá không nhỉ ?".
                      Như vậy, Gà mái phải chạy làm sao gà trống không muốn bỏ cuộc, cũng không để cho nó vồ được nhanh quá, vồ được rồi, nó bỏ mất lại đi đuổi con khác mất
                      Hơ, em biết cái chuyện này rùi. Không lẽ ý anh là em giống con gà mái đó sao? Maybe!!!
                      Nhưng nếu anh bít chuyện bạn ấy nói iu em như trong bài thơ là bịa cho hay , thì anh sẽ thấy em tội nghiệp thế nào, huhu.
                      Cái bài trước khi anh sửa đó, anh nói em nên quên bạn ấy đi và lang thang vào ketcau.com mà kiếm mấy anh tử tế trong đó. Ý kiến hay quá trời!!! em chưa kịp hồi đáp, anh đã bảo em giống... con gà mái rùi, huhu

                      Hơ, nhưng được các anh thành viên rất tích cực và administrator quan tâm đến, em cũng thấy cảm động lắm rùi. Thú thật là em cũng ăn ở hiền lành, tu nhân tích đức từ kiếp trước cơ đấy
                      Một ngày nào đó, anh mong được cưới ...
                      một ai đó, chứ không phải là em

                      Ghi chú


                      • #12
                        Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

                        Bác huycdc nói đúng đấy, kẹp tóc à.
                        "Người yêu em trên thế gian này còn rất nhiều".
                        Trang kết cấu rất nhiều những người: biết sống + biết làm việc + biết yêu --> đủ để cho em có sự lựa chọn mới mà.
                        Như anh đây chả hạn

                        Ghi chú


                        • #13
                          Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

                          Anh bên em trong một chiều mênh mông nắng
                          Rặng liễu gầy lặng lặng phất phất đuôi
                          Dù muốn dù không nhưng tình đến mất rồi
                          Sao cứ để tình yêu phải đợi

                          Xét cho cùng thì yêu là có lợi
                          Vì trời xanh mây vời vợi nắng rơi
                          Và không ai bị cô độc trên đời
                          Khi đã có một người gần gũi

                          Rồi tháng năm qua mưa mòn đá núi
                          Mỗi con người đều hì hụi riêng tư
                          Tình vẫn ở đây không tiếng nói giã từ
                          Vẫn anh vẫn em vẫn trời mây vời vợi

                          Phàm trên đời thật yêu thì phải cưới
                          Các loại ông bà bô thích dâu mới rể hiền
                          Cứ mỗi năm một mùa ép hạ liên miên
                          Kiểu như Hà Nội mùa "chim" làm tổ

                          Mình cũng cưới xin cũng rước dâu ăn cỗ
                          Đêm tân hôn cũng làm đổ chân giường
                          Cũng đẻ con và cũng quý cũng thương
                          Rồi cứ thế cuộc yêu đương tiếp tục

                          (ko rõ copy ở đâu, search if you want to know)
                          Hoàng Sa, Trường Sa trong trái tim tôi.

                          Ghi chú


                          • #14
                            Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

                            Chuyện cười Robinson Crusoe thời nay mời các bạn thưởng thức....

                            An ambitious engineer decided to take a vacation. He booked himself on a
                            Caribbean cruise and proceeded to have the time of his life. - Until the boat sank!

                            Then the man found himself swept up on the shore of an island with no
                            other people, no supplies...Nothing. Only bananas and coconuts!

                            After about four months, he is lying on the beach one day when the most
                            gorgeous woman he has ever seen rows up to the island. In disbelief, he
                            asks her, "Where did you come from? How did you get here?"

                            "I rowed from the other side of the island," she says.

                            "I landed here when my cruise ship sank."

                            "Amazing," he says. "You were really lucky to have a rowboat wash up
                            with you."

                            "Oh, this?" replies the woman. "I made the rowboat out of raw material I
                            ound on the island; the oars were whittled from gum tree branches; I
                            wove the bottom from palm branches; and the sides and stern came from a
                            Eucalyptus tree."

                            "But-but, that's impossible," stutters the man. "You had no tools or
                            hardware. How did you manage?"

                            "Oh, that was no problem," replies the woman. "On the South side of the
                            island, there is a very unusual strata of alluvial rock exposed. I found
                            if I fired it to a certain temperature in my kiln, it melted into
                            forgeable ductile iron. I used that for tools and used the tools to make
                            the hardware."
                            The guy is stunned.

                            "Let's row over to my place, " she says. After a few minutes of rowing,
                            she docks the boat at a small wharf.
                            As the man looks onto shore, he nearly falls out of the boat. Before him
                            is a stone walk leading to an exquisite bungalow painted in blue and
                            white. While the woman ties up the rowboat with an expertly woven hemp
                            rope, the man can only stare ahead, dumbstruck.

                            As they walk into the house, she says casually, "It's not much, but I
                            call it home. Sit down please; would you like to have a drink?"

                            "No, no thank you," he says, still dazed. "Can't take any more coconut
                            juice."

                            "It's not coconut juice," the woman replies. "I have a still. How about a
                            Pina Colada?"

                            Trying to hide his continued amazement, the man accepts, and they sit
                            down on her couch to talk. After they have exchanged their stories, the woman
                            announces, "I'm going to slip into something more comfortable. Would you
                            like to take a shower and shave? There is a razor upstairs in the
                            bathroom cabinet."

                            No longer questioning anything, the man goes into the bathroom. There,
                            in the cabinet, is a razor made from a bone handle. Two shells honed to a hollow ground edge are fastened on to its end inside of a swivel mechanism.

                            "This woman is amazing," he muses. "What next?"

                            When he returns, she greets him wearing nothing but vines, strategically positioned, and smelling faintly of gardenias.

                            She beckons for him to sit down next to her. "Tell me," she begins, suggestively, slithering closer to him, "We've been out here for a
                            really long time. You've been lonely. There's something I'm sure you really feel like doing right now, something you've been longing for all these months".

                            She peers deeply into his eyes, "You know. . ."

                            He can't believe what he's hearing and his joy mounts.

                            "You mean. . . ?" he swallows excitedly, "I can check my e-mail from
                            here.
                            ... . .?"
                            >>
                            >
                            >>

                            Ghi chú


                            • #15
                              Ðề: Anh có biết em đã quên anh từ ngày nào không anh??

                              Nguyên văn bởi haikcvncc
                              Giồ ôi, em keptoc thấy không, em post có một bài mà bao nhiêu anh chia sẻ quan điểm, đến bác admin bận rộn mà cũng tham gia chứ đâu phải chuyện chơi. Sướng thế còn gì, từ nay em nên chăm chỉ lên đây với các anh "buôn" cho vui nhé, nếu rủ được thêm bạn càng tốt
                              Nguyên văn bởi huycdc
                              Trước đây, có mấy chị em vào diễn đàn này tâm sự nhiều vấn đề, kể cả vấn đề các cách trang điểm, làm đẹp, làm cho nó bớt khô khan đi rất nhiều. Sau đó có mấy anh chàng nói bạo mồm quá làm chị em dạt đi đâu hết hay chỉ xem mà không dám có ý kiến, bây giờ mới có keptoc vào thảo luận. Chỉ hy vọng rằng keptoc đừng rời bỏ anh em. Trong này có rất nhiều các anh kêt cấu ngoan, hiền lành tử tế, họ đang rõi theo từng bước, từng lời của bọn em đó .
                              Chúc em kiếm được một chàng trong này và khi nào có tin vui thì thông báo để anh em biết để còn chúc mừng nhé. Còn cái "thằng kia" em cho nó quên luôn đi nếu chưa có gì sâu nặng.
                              Hì, em cảm động quá! Em rất vui vì nhận được sự quan tâm của các bác. Em cũng ko có nhiều Thời gian lắm, nhưng cũng sẽ cố gắng dành TG để "buôn" với các bác. Vì các bác đúng là những người bít chia sẻ đấy!!!
                              Tuy nhiên cái topic của em nó bắt đầu bị change rùi!!! Cũng tốt thôi, em thấy mình đã nhận đủ những gì mình cần. Cám ơn các bác rất nhiều!!!
                              Nói chuyện mới cho vui nào
                              Một ngày nào đó, anh mong được cưới ...
                              một ai đó, chứ không phải là em

                              Ghi chú

                              Working...
                              X